17.
“Trong sáu người đó, em thích ai?”
Rời khỏi nhà hàng, trong lúc cùng nhau dạo bước về nhà, Đỗ Vệ Bình đã lên tiếng hỏi tôi.
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Sau khi Hàn Dạng Sơn đi, anh trở nên cô đơn buồn hiu. Anh ăn uống dè sẻn, để dành tiền đến Hà Lan thăm Hàn Dạng Sơn một lần. Lúc đi lòng tưng bừng hứng khởi, khi về tôi lại bị cưỡng ép ăn súp đậu Hà Lan hai tuần liền, cùng anh tưởng nhớ đến người yêu ở phương xa.
Tháng trước, Hàn Dạng Sơn chuyển từ Amsterdam đến Barcelona. Như thế không tồi, tôi rất thíc ăn món Tây Ban Nha.
“Hôm qua anh nhận được thư của cô ấy. Cô ấy nói đã tìm được phòng, phòng bên cạnh là một vũ công.” Đỗ Vệ Bình nói.
“Vũ công? Là nam hay nữ?”
“Nam, là một người da đen.”
“Người da đen? Vũ công? Thôi xong rồi!” Tôi rên thầm trong lòng.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của tôi, Đỗ Vệ Bình hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Á, không có gì.” Tôi nghĩ đến hứng thú của Hàn Dạng Sơn đối với vũ công mà lo lắng thay cho Đỗ Vệ Bình.
“Anh có muốn đi tìm cô ấy không?” Tôi hỏi.
“Anh đi thì ai ở với em đây?”
“Không phải vì em anh mới ở lại đấy chứ?”
“Anh cảm thấy hình như mình phải có trách nhiệm chăm sóc em.”
Tôi cảm kích mỉm cười với anh.
“Bán nhà đi Tây Ban Nha tìm cô ấy đi, không cần lo cho em.” Tôi nói.
“Nói là chăm sóc em, có lẽ chỉ là mượn cớ.” Đỗ Vệ Bình cười trừ nói, “Anh không muốn vứt bỏ công việc và bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88813/chuong-1-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.