10.
“Sao em lại đến Hà Lan du học?” Tôi hỏi Hàn Dạng Sơn.
“Em thích Hà Lan, đất nước này đủ thẳng thắn thành thật! Trong thành phố Amsterdam, khu làng chơi và cửa hàng tình dục san sát, các vụ án phong hoa trong phần trăm tội phạm cũng rất thấp. Hơn nữa, em cảm thấy học vấn bản thân quá thấp, trong khi anh trai lại là thần đồng chứ? Anh ấy mười bốn tuổi đã đậu đại học, em lại không phải thần đồng, thật không công bằng.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta: “Anh trai em không phải là Hàn Tinh Vũ đấy chứ?”
“Chị quen anh ấy sao?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Là bạn cũ?” Cô ấy lại hỏi.
“Ừ.”
“Nhìn vẻ mặt của chị hình như không đúng à! Là người yêu sao?” Cô nàng hớn hở hỏi dò.
“Anh chị đã chia tay rồi.”
“Tại sao?”
“Là chị không tốt.” Tôi nói với vẻ hối lỗi.
“Nói vậy, là chị vứt bỏ anh ấy sao?” Cô ấy nhún vai, lại nói: “Không ngờ anh trai tốt như vậy cũng sẽ thất tình à! Chị còn gặp anh ấy không?”
Tôi lắc đầu.
Có lẽ vào một ngày nào đó.
11.
Cuối cùng Hàn Dạng Sơn cũng đi.
Đỗ Vệ Bình vẫn rầu rĩ không vui. Có một hôm, anh mua một đống giò heo, lạp xưởng, thịt khô, khoai tây, rau cần, và đậu Hà Lan về nhà. Anh nấu một bát súp đậu Hà Lan, tâm trạng mới tốt hơn. Món súp này được thủy thủ Hà Lan thích ăn nhất, bắt đầu từ thế kỷ mười bảy nó đã trở thành món ăn quốc gia của Hà Lan.
“Bây giờ mới giống có chút liên hệ với cô ấy ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88812/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.