*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6.
Lúc tôi về đến nhà, Đỗ Vệ Bình đang dựa lưng trên sofa. Một mặt anh đang dùng một chiếc khăn lau mặt lau mái tóc ướt vừa gội xong, mặt khác đặt hai chân lên máy massage.
“Em về rồi à?” Anh lên tiếng hỏi.
“Dạ! Mệt chết mất!” Tôi đá văng giày trên chân, tìm dép lê của tôi chung quanh.
“Anh có thấy dép của em không? Dường như luôn luôn không tìm thấy.”
Không rõ anh đã tìm được một chiếc ở chỗ nào, ném sang cho tôi: “Bởi vì em luôn vứt dép lung tung.”
“Đâu có!” Tôi sà suống ghế sofa.
“Mệt lắm sao?” Đỗ Vệ Bình hỏi.
“Hôm nay chạy mấy trăm mét luôn!”
“Sao phải chạy?”
“Đuổi theo một người bạn cũ. Chúng em trước đây đã học violin cùng nhau.”
“Em từng học violin sao? Sao cho tới bây giờ chưa từng nghe em nói?”
“Em còn có rất nhiều chuyện mà anh không biết.” Tôi mỉm cười nói.
“Máy massage anh dùng xong chưa? Để em dùng đi.” Tôi nói.
“Anh cũng mới bắt đầu mà! Anh cũng mệt chết đi được đây! Nhà hàng hôm nay buôn bán khá tốt. Anh bận rộn cả ngày.”
“Cho em dùng trước đi mà!” Tôi dùng chân kéo máy massage qua.
Anh giẫm chân giữa máy massage lại, nói: “Không được! Lần nào em cũng như vậy hết!”
Tôi cố gắng kéo máy massage qua “Để cho em đi mà!”
Anh không chịu buông chân ra: “Cái này anh mua mà. Không phải em cũng có một cái sao? Sao không dùng?”
“Cái đó thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88811/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.