22.
Trên sàn nhà đều là mảnh vỡ của bát đĩa. Đỗ Vệ Bình cầm hai cái cây, bắt chước theo diễn viên xiếc quay đĩa trên không.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Mấy hôm trước anh nhận được thư của Dạng Sơn, cô ấy đang theo học cái này!”
“Cho nên anh cũng muốn bắt chước sao? Si tình hết thuốc chữa rồi!”
“Đợi khi anh tập được, em sẽ không còn nghĩ như vậy.”
“Diễn xiếc có thể tự học sao?”
“Anh có đến nhà sách của em lấy một cuốn ‘Tự học diễn xiếc phương Tây sơ cấp’.” Anh đưa mắt nhìn cuốn sách đang mở ra ở trên bàn sau đó nói: “Có lẽ sẽ học được chút gì đó, Dạng Sơn có một người da đen dạy cô ấy.”
“Là cái người ở phòng kế bên á?”
“Ừ, anh ta là diễn viên xiếc.”
“Người da đen, vũ công, lại còn có thể diễn xiếc? Xong rồi!” Tôi thầm rên.
“Anh có thấy dép của em ở đâu không?” Tôi hỏi anh.
Đỗ Vệ Bình chụp chiếc đĩa trên tay, rồi đá dép lê chẳng biết từ đâu đến chỗ tôi.
“Anh tìm được ở đâu thế?”
Anh bực bội nói: “Lúc nãy anh ngồi trên ghế sofa, có thứ gì đó chọt vô mông anh đó.”
“Phải không vậy? Xin lỗi nha.” Tôi lấy sơ đồ huyệt đạo cơ thể người mua ở trường từ trong ba lô ra, háo hức nói: “Em muốn treo cái này lên tường.”
“Em treo cái sơ đồ này trong nhà, hình như không hay lắm?”
“Sao lại không hay?”
“Anh ta không có mặc đồ.”
“Là sơ đồ huyệt đạo đương nhiên không mặc đồ rồi. Lẽ nào phải mặc kiểu Pháp sao?”
“Ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88814/chuong-1-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.