Hiếm khi Minh Trăn đến nơi hoang dã như này để vui chơi, nàng nhìn thấy cái gì cũng tò mò, từ xa nhìn thấy một con thỏ nhỏ đang ăn cỏ, Minh Trăn rón ra rón rén đi lại gần, muốn ôm chú thỏ lên.
Kết quả, con thỏ nhỏ hoang dã rất lanh lẹ, nó dường như cũng chú ý tới Minh Trăn đang tới gần, đôi tai dài run run, cái miệng có ba khía chụm lại làm một, bật nhảy phốc phốc bỏ chạy.
Minh Trăn bổ nhào vào không khí, hơi ủ rũ ngoảnh đầu lại.
Kỳ Sùng cũng từ trên lưng ngựa bước xuống.
Minh Trăn hái được rất nhiều hoa dại, kết lại thành vòng hoa mang lên đầu, trên núi gió mát yếu ớt, đặc biệt mát lạnh.
Nhìn đằng trước thấy có khe suối chảy qua, Minh Trăn đi đến đó, e dè cẩn thận cởi vớ ra, nàng đặt giày thêu và vớ mềm ở một bên trên tảng đá, bàn chân nhỏ ngâm trong dòng suối.
Một đôi chân ngọc ngà ngày thường đã cực kỳ đẹp, lúc nào ở trên giường Kỳ Sùng cũng yêu thích đùa bỡn với bàn chân nhỏ của Minh Trăn.
Vốn là bạch đắc vô hạ(1),tuyệt mỹ sáng long lanh tựa như cực phẩm ngọc quý tạo ra, cực kỳ xinh đẹp khiến người ta không rời mắt nổi.
(1)Thành ngữ diễn tả sự hoàn hảo.
Nhưng mà lúc này là ban ngày, lại ở bên ngoài, bất kể như thế nào, Kỳ Sùng vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường, hắn cúi người rồi nửa quỳ nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Minh Trăn: "Có phải đi mệt rồi không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536959/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.