Minh Trăn và Kỳ Sùng nhanh chóng lên tới đỉnh núi, mặc dù suốt cả đường đi không nhìn thấy sừng hươu linh lung nhưng hai người thưởng thức được phong cảnh của cả chặng đường.
Minh Trăn được nam nhân ôm vào trong lòng, nàng ngước mắt nhìn Kỳ Sùng: "Bệ hạ, ngài có mệt không ạ? Nếu như ngài mệt thì để A Trăn xuống tự mình đi bộ."
Mặc dù nàng rất mềm mại nhưng cũng rất nặng nha, Kỳ Sùng ôm nàng lên núi, Minh Trăn cũng sợ hắn mệt ch3t. Huống chi trên người hắn còn mang theo vũ khí rất nặng.
"Không mệt." Kỳ Sùng nói: "Trước nay thể lực của trẫm vẫn rất tốt."
Minh Trăn cũng biết sức khỏe của Kỳ Sùng rất tốt nhưng nàng vẫn đau lòng: "Dù gì thì tuổi tác của bệ hạ cũng đã lớn rồi, nhiều hơn A Trăn nhiều như thế, không còn trẻ tuổi thì cảm thấy mệt nhọc cũng là chuyện rất bình thường, không cần phải phô trương trước mặt A Trăn đâu."
Kỳ Sùng nói: "A Trăn còn ăn nói lung tung nữa, quay về trẫm sẽ cột nàng ở trên giường, để nàng xem rốt cuộc là trẫm có già hay không đấy."
Hắn đang độ tuổi thanh niên trai tráng, tiểu cô nương không hiểu chuyện lại đi khắp nơi ăn nói hồ đồ, nói những điều châm chích lòng dạ hắn.
Minh Trăn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đường núi gập ghềnh, con đường rất khó khăn, trên núi cũng có một vài loại thú dữ. Chẳng qua những loại thú dữ này cũng không dám tùy tiện trêu chọc Kỳ Sùng.
Dù gì thì thuở thiếu niên Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536960/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.