Chương trước
Chương sau
Từng cơn lạnh thấu xương ập tới, Ân Tầm đau đến tỉnh, nhưng y không sợ, mấy năm nay, mỗi lần trở về từ Cảnh Hòa cung, y đều phải chịu đau đớn như vậy cả đêm, lúc đầu trằn trọc khó ngủ, về sau cũng dần quen với đau đớn.
Y chậm rãi lật người, muốn đổi một tư thế thoải mái nhằm giảm bớt đau đớn, nhưng y vừa động thì chợt bừng tỉnh, bởi vì lần này, y còn không chống đỡ được cho đến lúc vào phòng, sớm ngất xỉu ở trong sân, ai đó đã mang y đến giường lớn ấm áp.
Ân Dị – hai chữ này quanh quẩn trong đầu Ân Tầm, y bỗng nhiên mở mắt, bên giường chính là Ân Dị đang ngồi cạnh cùng vẻ mặt ấm ức xen lẫn đau khổ, vừa thấy biểu tình này của hắn, Ân Tầm đoán sự việc đã bại lộ, nhưng trong lòng vẫn hy vọng bản thân chưa bị phát hiện, nói với Ân Dị, “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Đôi mắt sáng ngời của Ân Dị giờ đây lại không có một tia ánh sáng, hắn không trả lời Ân Tầm, hỏi ngược lại y, “Vết thương trên tay huynh là như thế nào?”
Ân Tầm nghĩ cuối cùng cũng bị phát hiện, nhưng y cảm thấy mình vẫn đủ sức đối phó với một người nhỏ hơn mình sáu tuổi, liền nghiêm mặt nói, “Vô tình cắt trúng.”
Nghe y nói vậy, Ân Dị nở một nụ cười thê lương, chợt vươn tay kéo tay áo y lên cao, vết thương trải rộng khắp cánh tay, thương cũ chồng thương mới, đáng sợ nhất là một vệt vết thương thật sâu trên khuỷu tay, lúc này vẫn chảy ra một ít tơ máu, màu đỏ sẫm còn chói mắt hơn tuyết mai trong sân ba phần, thế mà lại mang theo một nét đẹp quỷ dị.
Ân Tầm nhanh chóng muốn rút tay về, nhưng lúc này y mới nhận ra thiếu niên mảnh khảnh trong ấn tượng lại khỏe đến mức y không thể kháng cự, y lạnh lùng nhìn Ân Dị, định dùng uy nghiêm của một huynh trưởng ra lệnh hắn buông tay.
“Tam ca…” Ân Dị nhẹ giọng gọi, ánh mắt dừng trên tay Ân Tầm, ánh mắt dần dần ngấn lệ, “Nếu không phải ta vô tình phát hiện, huynh còn muốn gạt ta bao lâu?”
Thanh âm kia khàn đặc khó nghe, tựa như đàn đứt dây, vang vọng day dứt trong lòng Ân Tầm, y không giãy giụa nữa, chỉ lẳng lặng nằm yên trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm rèm hoa trắng, một lúc lâu sau, cũng không biết là y cười hay khóc, hừ nhẹ một tiếng, “Nói cho đệ có tác dụng gì, đệ có thể thay ta chia sẻ thống khổ, hay có thể ngăn cản mọi chuyện không?”
Một câu nói nhẹ bẫng như vậy lại làm cho hai mắt Ân Dị đỏ lên, lời nói như nghẹn lại, “Tam ca chê ta vô dụng?”
Ân Tầm nghiêng người nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, lắc đầu, “Không phải đệ vô dụng, mà là chúng ta không thể làm gì khác.”
Mười một năm trước, Yến Quốc đưa binh tấn công Thương Quốc, Thương Quốc thất bại nặng nề, lão Yến Vương bắt Ân Tầm đến Yến Quốc làm con tin, Ân Tầm mười hai tuổi bị giam giữ trong phòng tối không ánh mặt trời, nghe pháp sư nói, “Thái tử sinh non thân thể suy nhược, Tam hoàng tử Thương Quốc là thể chất thuần dương hiếm có trên thế gian, có thể làm người sống nuôi cổ cho Thái tử điều dưỡng là thích hợp nhất.”
Cổ trùng nhập thân, từng là tam hoàng tử Thương Quốc trên vạn người, Ân Tầm giờ đây phải làm người sống nuôi cổ, cổ trùng cắn nuốt thân thể khỏe mạnh của y, ăn mòn linh hồn kiêu hãnh của y, từ đó về sau, thiên chi kiêu tử Tam hoàng tử không còn tồn tại, thế gian chỉ còn lại công cụ điều dưỡng thân thể cho Thái tử Yến Quốc.
Y tận mắt nhìn Thái tử đăng cơ trở thành Yến Vương về sau, mà y lại từng bước từng bước đi đến đường cùng rách nát này, chỉ vì một câu y là thể chất thuần dương vô căn cứ của pháp sư, mùng một mỗi tháng, y đều đến Cảnh Hòa cung lấy máu làm thuốc dẫn, vết thương trên người càng ngày càng tăng, cổ trùng dần dần gặm nhấm thân thể y, mà y đến phản kháng tìm một đường sống cũng không có.
Xuân đi thu tới, suốt mười một năm, y trải qua cuộc sống sống không bằng chết như vậy suốt mười một năm, ánh mắt của Ân Tầm tan rã, y nở một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, y hỏi Ân Dị, “Đệ nói, nếu đệ là ta, đệ sẽ làm thế nào?”
Gương mặt của Ân Dị thấm đẫm nước mắt, hắn không biết tam ca hắn lại mang nhiều gánh nặng như vậy, ghen ghét lẫn căm hận che lấp đôi mắt hắn, mỗi lời hiểu lầm chất vấn của hắn trước đây đều như dao nhỏ hướng về phía Ân Tầm, dao trắng tiến vào, dao đỏ tiến ra*, ngay cả máu tươi cũng không thấy.
*dao trắng tiến vào, dao đỏ tiến ra: (tục ngữ) chỉ hành động giết người thấy máu, liều mạng động thủ
“Phụ hoàng sẽ không mặc cho bọn họ đối xử với huynh như vậy, tam ca, chúng ta viết thư báo cho phụ hoàng, chúng ta trở về Thương Quốc đi.” Ân Dị gắt gao nắm lấy tay Ân Tầm, thân thể run rẩy kịch liệt.
Ân Tầm bình tĩnh kiềm chế hơn hắn nhiều, thậm chí gần như bình thản hỏi hắn, “Đệ cho rằng phụ hoàng không biết sao?”
Ân Dị ngẩn người, suýt nữa không giữ nổi tay của Ân Tầm, biểu tình của Ân Tầm vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cảm giác tuyệt vọng hằn sâu trong xương cốt không thể nào xóa nhòa, hắn hiện giờ hiểu rõ – hắn và tam ca đều là khí tử* của Thương Quốc, mà khí tử này chỉ có tác dụng làm vật hi sinh.
*khí tử: đứa con bị bỏ rơi
Ân Dị há miệng thở dốc, nửa chữ cũng không thể thốt lên, hắn suy nghĩ, tam ca hắn làm sao trong suốt năm tháng hoang đường kia có thể vẫn nói với hắn đó là số mệnh hy sinh, làm sao có thể nói ra những câu vừa rồi một cách nhẹ nhàng như thế.
“Ân Dị, ta lạnh quá, ôm ta một lát đi.” Ân Tầm không chịu được nữa, cái lạnh thấu xương khiến cơ thể y không ngừng run rẩy, cổ trùng trong thân thể lại bắt đầu làm loạn.
Ân Dị ôm y vào ngực, thân hình ấm áp bao bọc lấy y, y tựa như lưu luyến hít lấy khí tức khoan khoái nhẹ nhàng trên người thiếu niên, y biết chính mình làm càn, nhưng y đã khắc chế mười một năm, chẳng lẽ còn không thể phóng túng một lần?
Ân Tầm nhận ra Ân Dị tìm kiếm môi của mình, khi hai đôi môi chạm vào nhau, lông mi y khẽ run rẩy, y tùy ý để lưỡi Ân Dị tiến vào thăm dò khoang miệng, răng môi gắn bó, trái tim y dường như cũng được buông xuống, thì ra y vẫn luôn chờ mong khoảnh khắc này.
Đạo đức thế tục tính là cái gì, một người sắp chết như y cần gì phải quan tâm, y ôm lấy cổ Ân Dị, vừa thở vừa nói, “Ta và Yến Vương thanh thanh bạch bạch, ta chỉ là người sống nuôi cổ của hắn.”
Một giọt nước mắt của Ân Dị rơi lên mặt Ân Tầm, nóng bỏng tựa nước sôi, hắn khóc lóc ngậm lấy môi Ân Tầm, âm thanh trầm khàn, “Ta biết…”
Vụn than tung bay điểm vài đốm lửa, tuyết ngoài cửa sổ rơi trên mái hiên, trong nhà xao động từng cơn sóng tình cuồn cuộn, cái gọi là máu mủ loạn luân, làm trái luân thường, giờ phút này đều bị đánh nát, vỡ vụn thành nhiều mảnh nơi hai người bị vận mệnh trêu đùa, hóa thành tro tàn.
Sau tuyết, mặt trời ló dạng, Ân Tầm đã ngủ rất sâu, đến khi tỉnh dậy, y gối đầu trên cánh tay thon dài, tóc đen của Ân Dị vờn quanh, y nhìn mái tóc giao thoa, nhẹ nhàng kết lỏng hai đoạn tóc với nhau.
Như vậy, cho dù sau này không ở bên y, ít nhất cũng đã từng thân mật như thế.
Y ngắm nhìn thiếu niên trưởng thành trước mặt, vầng trán sáng bóng, sống mũi cao thẳng, nếu y lớn lên ở Thương Quốc, nhất định sẽ là nam nhân mà nhà nhà quyền quý tranh nhau muốn gả, tương lai xán lạn, gấm vóc rực rỡ.
Ân Tầm nhìn đến ngây ngốc, đối với một người y tận mắt thấy hắn trưởng thành, y thật sự không đành lòng buông tay, nhưng những năm gần đây vất vả bồi dưỡng không thể mặc nước cuốn trôi, hắn là ưng, trời định sẽ phải giương cánh bay cao.
Ân Tầm muốn thả hùng ưng này bay về phía chân trời, thay vì bị giam cầm trong thâm cung này, tựa chim hoàng yến bị trói tay trói chân, y tiến sát vào lồng ngực thiếu niên, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, tự nhủ với bản thân, trái tim này vì ngươi đập trong chốc lát, vậy cũng đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.