Đêm giao thừa, bông tuyết tung bay, cung điện chìm ngập trong màn tuyết trắng xóa, Yến Vương tổ chức yến tiệc, Ân Tầm và Ân Dị tham gia với tư cách là thần tử, hai người ngồi ở vị trí bên phải của bữa tiệc, cách đó khoảng tám bàn là chỗ ngồi của Yến Vương.
Yến Vương trẻ tuổi có một đôi mắt sắc như ưng, ngũ quan sắc sảo khiến cả người toát lên vẻ bất nộ tự uy*, mọi người ca ngợi Yến Vương không chỉ có thủ đoạn cứng rắn, mà vẻ ngoài cũng rất đẹp, không ít cô gái vì ái mộ Yến Vương mà chen lấn muốn vào cửa cung.
*bất nộ tự uy: không tức giận nhưng vẫn tự toát ra khí thế uy nghiêm.
Ân Tầm đã quá quen thuộc với gương mặt đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia, mọi khi y đều phải cẩn thận từng chút mà ứng phó, nhưng ở yến tiệc hôm nay, y không cần phải hao phí tâm tư, chỉ quan tâm cùng Ân Dị vui vẻ uống rượu, dù cho chỉ làm con tin, trong ngày đoàn viên thế này cũng sẽ không ai làm khó bọn họ.
Ân Dị lại nhận ra ánh mắt của Yến Vương như ẩn như hiện lướt về phía bên này, hắn hơi nhăn mặt nhìn lại, phát hiện Yến Vương cười như không cười, vừa ngửa đầu uống rượu vừa nhìn Ân Tầm, hàm ý trong ánh mắt kia khiến hắn bất giác siết chặt tay thành quyền dưới bàn.
Ân Tầm không biết, nhẹ giọng nói, “Rượu này quả thật không tồi, uống một ngụm ấm cả người.”
Lúc này, Ân Dị mới đưa tầm mắt trở về trên người Ân Tầm, ánh mắt khẽ chuyển động, tam ca của hắn mặt tựa như ngọc, đẹp đến khiến người khác phải ngắm nhìn, hắn không dời mắt, chỉ lấy thân mình chắn đi tầm mắt của Yến Vương, sau đó cầm rượu trên bàn một hơi cạn sạch.
Hắn bực bội trong lòng uống liền mấy chén, Ân Tầm trách hắn không biết thưởng thức, “Chậm thôi.”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Ân Tầm làm sao biết Ân Dị đang nghĩ cái gì, hắn muốn khảm tam ca hắn vào trong ngực, muốn khiến tất cả mọi người không thể mơ tưởng đến tam ca của hắn, nhưng hắn lại vô dụng như vậy, cảm giác thất bại nồng đậm, con ngươi Ân Dị trầm xuống, hắn chỉ có thể nhích từng chút về phía Ân Tầm, cố gắng cảm nhận một chút ấm áp từ tam ca hắn.
Có lẽ do yến tiệc nên Ân Tầm cũng tùy ý hơn thường ngày, không những không ngăn động tác của hắn mà còn giơ tay lên vuốt ve vai hắn, “Nhớ nhà sao?”
Ân Dị lắc đầu, lại nghe Ân Tầm nói, “Đừng mất hứng như vậy, trở về ta còn phải vẽ tranh cho đệ”
Ân Dị nghe thấy Ân Tầm còn nhớ rõ chuyện của mình, tức khắc tâm tình trở nên tốt hơn, tươi cười với Ân Tầm như một đứa trẻ.
Bởi vì thần tử phải về phủ đoàn tụ cùng người nhà nên yến hội chỉ kéo dài hơn một canh giờ đã tàn, tuyết bên ngoài bay tán loạn, Ân Tầm lấy dù rồi kéo Ân Dị vào một chút, bông tuyết đọng lại trên nửa đầu vai bị lộ ra ngoài.
Cung nhân dẫn đường xách lồng đèn soi sáng, chiếu đến những bông tuyết trắng trên mặt đất, khi dẫm lên mềm mại, tạo thành từng dấu bước chân.
Thời tiết lạnh lẽo, Ân Dị sợ Ân Tầm lạnh nên hối y đi nhanh hơn một chút, hai người vừa nói vừa cười ra cửa điện thì chợt bị một bóng đen cản đường, là đại thái giám bên cạnh Yến Vương, hắn lúc này tươi cười cung kính nói với Ân Tầm, “Tam công tử, Yến Vương cho mời, làm phiền người đi cùng ta một chuyến.”
Nụ cười trên mặt hai huynh đệ lập tức ngưng đọng, sắc mặt còn lạnh hơn bông tuyết phiêu dật ngoài kia, Ân Tầm lúc này mới nhớ rằng ngày mai là mùng một, mùng một mỗi tháng y đều phải đến Cảnh Hòa cung, nhưng hôm nay là giao thừa, vào giao thừa mọi năm, Yến Vương chưa từng cưỡng chế y đến, tại sao năm nay lại thay đổi?
Y còn chưa kịp mở miệng thì Ân Dị đã thiếu kiên nhẫn, “Tam ca ta muốn cùng ta hồi cung đón giao thừa, ngươi bẩm với Yến Vương là y đi không được, mời ngài tìm người khác.”
Lời nói đại bất kính như vậy, đại thái giám lập tức thay đổi sắc mặt, Ân Tầm thấp giọng quát, “Làm càn,” y đưa dù qua, không thèm nhìn Ân Dị lấy một cái, “Đệ về cung trước đi, ta đi rất nhanh rồi sẽ trở lại.”
Ánh mắt Ân Dị thoáng nhìn, hắn chậm chạp không chịu nhận dù, thanh âm có chút run rẩy, “Huynh không cùng ta đón giao thừa sao?”
Tay nắm chuôi dù của Ân Tầm bỗng nặng tựa ngàn cân, y nuốt xuống chua xót trong cổ họng, thần sắc thê lương nhìn về phía Ân Dị, khi tiếp xúc với vụn vặt thống khổ trong mắt hắn, hô hấp y đều trở nên không khó chịu, nhưng y không thể cự tuyệt Yến Vương, y nhẫn nhục chịu đựng ngần ấy năm, không thể bởi vì tùy hứng của mình mà hủy đi mọi thứ trong chốc lát.
“Nghe lời.” Ân Tầm như nghẹn trong yết hầu.
Ân Dị bị hai chữ này của y làm cho suy sụp, nâng lên bàn tay cứng đờ đang cầm dù của Ân Tầm, hai tay chạm nhau, hắn cảm thụ được độ lạnh của Ân Tầm, mới vừa nãy, tam ca của hắn còn nói rằng muốn sau khi hồi cung cùng hắn ăn bánh trôi, chỉ vì một câu của Yến Vương đã đánh nát mọi mong đợi của hai người.
Hắn không cam lòng, nhưng như Ân Tầm nói, hắn không thể không nghe lời.
Ân Dị nức nở nói, “Ta chờ huynh trở về.”
Ân Tầm thậm chí còn không đủ dũng khí nhìn hắn, y nghĩ, Ân Dị thật sự đã trưởng thành, nhưng y lại không thấy vui vẻ dù chỉ nửa phần, cảm giác thân bất do kỷ* này không phải ai cũng có thể hiểu rõ.
*thân bất do kỷ: không thể theo ý muốn của mình, phải làm theo sự sắp đặt của người khác, bị hoàn cảnh đẩy đưa
Hắn và Ân Dị là vật hi sinh trong chiến tranh giữa hai nước, làm vật hi sinh thì phải tự biết nuốt hết mọi đau đớn.
Tôn nghiêm là gì, thân phận thế nào, tất cả đều không tồn tại, nếu muốn được tự do thì phải ở trên kẻ khác, mà nay trở thành tù nhân, làm sao cho bọn họ có quyền chọn lựa đường sống.
Tay nắm cán dù của Ân Dị dần dần trắng bệch, hắn muốn lao đến ôm lấy Ân Tầm, muốn nói y không cần chà đạp chính mình như vậy, nhưng hắn không thể, hắn đã không phải đứa trẻ ba tuổi, hắn càng không muốn thừa nhận, hắn là hoàng tử Thương Quốc, sinh ra lưng mang sứ mệnh, hắn đến đây là vì ngàn vạn bá tách Thương Quốc, không thể vì ham muốn cá nhân mà trở thành kẻ bất nghĩa làm hại Thương Quốc.
Hắn chỉ có thể đau khổ nhìn Ân Tầm trước mắt dần dần biến mất ở ngã rẽ, ánh nến của đèn lồng soi sáng con đường hắn đi, phía trước là khói mù, là thống khổ, là sự thật đau triệt nội tâm hắn, Ân Dị đứng trong tuyết một lúc lâu, cho đến khi toàn thân mất đi tri giác, mà bóng dáng khuất xa kia, chung quy sẽ không bởi vì hắn chờ đợi mà trở về.
Trời tờ mờ sáng, một chiếc kiệu nhỏ đi qua mặt đường bùn lầy, Ân Tầm ngủ rất sâu, cung nhân gọi hai lần thì y mới từ từ tỉnh dậy, y từ trong kiệu bước ra, vốn cho rằng phía trước vẫn là bóng dáng thiếu niên quen thuộc, nhưng cổng cung hoang vắng ngoài tuyết động thì không còn gì khác.
Trái tim Ân Tầm đột nhiên trống rỗng, tựa như bị sương tuyết xâm chiếm, lạnh đến mức y cảm thấy cử động khó khăn, cung nhân tốt bụng tiến lên hỏi thăm y, y mới hồi phục tinh thần, nói vài câu không sao.
Ân Dị hiểu chuyện, không hề chất vấn y, như vậy cũng thật tốt, Ân Tầm thử thuyết phục chính mình, nhưng phát giác vô luận y nghĩ như thế nào đều không thể ngăn cản cảm xúc thương tâm đau khổ trong lòng mình.
Thiếu niên kia thật sự không để tâm một chút nào sao?
Y nhận ra bản thân thật sự mâu thuẫn, Ân Dị quan tâm y thì y hy vọng Ân Dị hiểu chuyện, chờ đến Ân Dị thật sự hiểu chuyện, y lại quyến luyến dáng vẻ giận dữ chất vấn y trước kia.
Ân Tầm cười đau khổ, ngẩn ngơ đi về tẩm cung của mình, y đạp lên vụn tuyết, đi ngang tuyết mai, ngẩng đầu nhìn lên, dưới mái vòm trước sân là một bóng dáng cao ráo, khiến y nhất thời dừng bước.
Ân Dị cách y vài bước khá xa, khuôn mặt kia chợt mơ hồ, chỉ có giọng nói trong trẻo vô cùng dễ nghe pha lẫn một run rẩy, “Tam ca, huynh thiếu ta một bữa bánh trôi, một bức họa, phiền huynh bây giờ bổ sung giúp ta.”
Thế giới trong mắt Ân Tầm bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại có gương mặt của thiếu niên cách đó không xa, cảnh sắc trời đất quay cuồng, y thậm chí không kịp kêu lên một tiếng đã đổ sụp xuống nền đất.
Y muốn khóc, đã lâu y không được khóc lớn một trận, y nghĩ, nếu y không phải Ân Tầm thì thật tốt, nếu y không phải Tam hoàng tử Thương Quốc thì thật tốt, đáng tiếc y trời định sẵn không thể nghịch chuyển.