Trời đêm nổi gió tuyết, người trong phòng liên tục trằn trọc, thời tiết lạnh lẽo, Ân Tầm bị tra tấn đến không ngủ được, khí lạnh từ tim lan khắp tứ chi, dường như trong máu chứa vụn băng, li ti đâm sâu vào cốt tủy, đau buốt khó nhịn.
Ân Tầm đau đớn kêu một tiếng, gắng sức cuộn mình trong chăn vẫn không thể ngăn được cơn đau lan tỏa, y cắn răng chịu đựng, mong muốn cơn đau này nhanh chóng qua đi, nhưng cái lạnh lạnh đến thấu xương, tựa một đao cắt vào da thịt, đâm vào xương cốt, đau đến mồ hôi đầm đìa.
Trong bóng tối, y chợt nhớ đến lòng bàn tay của Ân Dị, vừa ấm áp vừa có lực, dường như chỉ cần cầm tay hắn, mọi đau đớn đều được xua tan.
Ân Tầm nhắm hai mắt, từng lần từng lần nhớ lại dáng vẻ Ân Dị gọi y tam ca, nghĩ thế, hồn phách như tách khỏi thân thể, y bỗng chốc ngẩn ngơ, đau đớn cũng dần tan biến.
Chống đỡ qua một đêm, hôm sau ánh nắng chói chang, tuyết dần tan, mặt đất ướt nhẹp, đi vài bước sẽ ướt giày, nhớ đến năm ngày trước, bản thân cùng Ân Dị ở trong gian bếp nhỏ chia tay không mấy vui vẻ, chính y nói rõ Ân Dị đừng gặp nhau nữa, một người trước nay luôn bám theo mình giờ không thấy đâu, y theo thói quen cảm thấy khó chịu.
Ân Tầm lại nhớ đến ánh mắt u oán của Ân Dị lúc rời đi, không khỏi thở dài.
Y định ngắm tuyết mai một lúc, không phải y không thích tuyết mai, chẳng qua lần trước bị Ân Dị làm mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-sinh/438263/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.