Sang năm, cuộc sống nhộn nhịp yên bình trở lại, những chiếc lồng đèn màu sắc treo trên mái hiên lần lượt bị tháo xuống, sau đó ném vào hố lửa sau núi, đốt thành tro bụi hóa phân bón cho cây, cùng bông tuyết mai táng trong bùn đất.
Ân Tầm đang trải qua khoảng thời gian tự do tự tại chưa từng có, y đã tỉnh táo suốt mười một năm, cảm xúc khi dâng trào cũng đặc biệt nồng nhiệt, y họa chân dung cho Ân Dị, dùng chân tình của mình phác họa từng nét lên giấy tuyên thành.
Y đáp ứng mọi yêu cầu trẻ con hay sự thất thường của Ân Dị, y tươi cười với hắn, tựa như sự ôn nhu ngày đầu gặp gỡ, nháy mắt chiếm lấy trái tim của Ân Dị.
Bọn họ cứ hạnh phúc như vậy, cho đến mùng một kế tiếp, niềm vui trong cả tháng này như bị nghiền nát, Ân Dị cơ hồ phải chịu đựng sự thống khổ hơn trước rất nhiều, hắn đã biết được chân tướng, rồi lại hận rằng chân tướng đó không như hiểu lầm của hắn trước đây.
Hắn thậm chí thà rằng Ân Tầm chấp nhận ủy thân cho người khác là vì nhu nhược chứ không phải do thân thể càng suy yếu của y.
Mà lần này, hắn chính mắt nhìn theo Ân Tầm bước lên kiệu nhỏ, nhìn màn đỏ kia dần che khuất Ân Tầm, cả trái tim hắn cứ như bị lửa đốt, đau đến mức hắn phải cố gắng kiềm chế bản thân không được bước tới ôm Ân Tầm vào lòng cướp người ra khỏi kiệu nhỏ.
Xuyên qua lớp màn bị gió thổi bay, Ân Tầm nhìn Ân Dị đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-sinh/438266/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.