Tớ mơ màng tỉnh dậy, nhìn lại bản thân và quang cảnh xung quanh mới thở phào vì nhận ra mình nằm trong bệnh viện chứ không phải ở Cam.
Má tớ mắt đỏ ửng cười vui vẻ khi thấy tớ tỉnh dậy, ba ở cạnh má còn em gái thì đằng sau.
- Con bé nó tỉnh rồi kìa!
Tớ ngồi phốc dậy, ôm lấy miệng của mình. Cảm giác vẫn đau ở má và khoang miệng, tựa như thở thôi cũng thấy nhức á.
Má vuốt tóc tớ, ân cần hỏi han:
- Sao rồi con, thấy có đau nhiều không?
Tớ ngước mắt nhìn má cười cho má vui:
- Hơi đau thôi má, con không sao.
Ba tớ ngồi xuống ghế, thở phào:
- May là bọn bắt cóc bị bắt rồi, không thì...
Má tớ giận dữ mắng:
- Cấm cho đi chơi nữa, từ nay về sau đừng có mà xin má đi chơi xa.
Vậy thì chết tớ rồi, tớ cứ thích đi chơi thôi. Tớ níu áo má, nài nỉ:
- Ơ kìa má, sự cố thôi mà có ai muốn đâu. Với lại má coi con an toàn về nhà rồi nè!
Con Nga khoanh tay, chọc ngoáy:
- Làm như lúc nào cũng ăn may ấy, bị đấm phù mỏ còn chưa chừa!
Ba tớ liền hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra mà thoát ra được vậy? Ba với má nghe bạn con báo tin con bị bắt cóc mới tức tốc chạy lên Lâm Đồng, vừa tới nơi lại nghe tin con được cứu và vào bệnh viện nên ba má lại chạy lên bệnh viện xem.
Tớ gãi đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862734/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.