Chương trước
Chương sau
Múa phím: Dứa

"Biết sai rồi?"

Khương Nguyễn ôm thanh sắt bên hông, tim gần như sợ bay ra khỏi lồng ngực.

"Anh ơi, anh nhanh mềm xuống đi."

Tạ Phong bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện này làm sao mà anh quyết định được, còn không phải do em, nhất quyết mời gọi anh, giờ thì rắc rối rồi."

Khương Nguyễn khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn phía dưới của Tạ Phong, dỗ dành: "Em trai, xuống nhanh đi, khi về anh sẽ cho em kẹo. Xuống nhanh đi, xuống nhanh nào."

Tạ Phong trả lời cậu: "Kẹo? Trong miệng em sao?"

"Hở?" Khương Nguyễn còn chưa phản ứng kịp.

"Em có chắc muốn dùng đường trong miệng em để chiêu đãi em trai này không? Nếu vậy thì quả là khó để mềm xuống."

Khương Nguyễn: "!!!"

"Anh à! Anh không thể nghiêm túc hơn được à?"

Tạ Phong rất vô tội, "Anh muốn nghiêm túc, nhưng Nguyễn Nguyễn, em mới là người không nghiêm túc."

Trả đũa!

Khương Nguyễn tức giận đến mức nhéo mặt hắn, nhưng Tạ Phong cũng không trốn tránh, chỉ là khi tay cậu chạm vào hắn thì phần eo hắn cũng theo đó mà di chuyển.

Toàn thân Khương Nguyễn đỏ bừng, hốc mắt phút chốc đã ươn ướt, bất bình nhìn Tạ Phong.

"Em không nhéo nữa, anh đứng im đi."

Tạ Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, mỉm cười đáp lại.

Hai người cứ thế vừa lúc lên lúc xuống thì thầm trên giường, Khương Nguyễn không dám cử động, sợ người người bán hàng chỉ cần quay đầu sẽ thấy ngay anh của cậu đang dựng lều.

Dù cậu biết nếu họ không gọi thì người bán hàng cũng sẽ không quay đầu lại.

Phải hơn mười phút sau Tạ Phong mới bình tĩnh lại đứng dậy khỏi giường, người bán hàng tiếp tục nhiệt tình giới thiệu sản phẩm cho họ mà không nói một lời.

Tạ Phong đặt tay lên vai Khương Nguyễn, tựa nửa người lên người cậu, nói: "Không cần thử lại, chỉ cần mua cái vừa rồi chúng ta nằm là được."

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Khương Nguyễn tức giận bước đi, không thèm để ý đến người đang bám lấy mình.

Bé thỏ nhỏ gấp thật.

Tạ Phong vội vàng dỗ dành người ta, nào là mua bánh gọi trà sữa, thậm chí còn muốn tự mình đút cho cậu ăn, nhưng đáng tiếc bạn trai nhỏ lại ghét bỏ đẩy hắn ra.

''Ăn đồ ngọt là không được phép tức giận nữa."

Khương Nguyễn lập tức đặt bánh ngọt và trà sữa trong tay xuống, thể hiện rằng cậu vẫn còn tức giận, có đồ ăn cũng không dỗ được cậu.

Tạ Phong tiếp tục sáng suốt dỗ dành: "Là lỗi của anh, trách anh quá thích Nguyễn Nguyễn, khi không gặp sẽ không ngừng suy nghĩ về cậu ấy, vừa nhìn thấy người ta đã muốn chạm ngay, vừa chạm vào đã muốn hôn, mới hôn một cái mà anh em trong nhà đã kích động rồi."

"Không nhịn được, Nguyễn Nguyễn, anh thật sự không kiềm chế được. Làm sao anh kiềm chế được sự thích của anh với em chứ? Khác nào bảo cún không ăn phân, người không uống nước đâu."

Khương Nguyễn nghe được những lời trước đó thì khá ngọt ngào, nhưng khi nghe đến câu "Cún không ăn phân", khóe miệng vừa nhếch lên đã hạ xuống.

"Cún không ăn phân? Vậy anh với em ai là cún ai là phân?"

Khóe miệng Tạ Phong giật giật, trong lòng thầm chửi rủa, đây đúng là một ẩn dụ ngu xuẩn!

Đang lúc hắn muốn chịu nhục, gánh chịu hết thảy những chuyện này cho mình, Khương Nguyễn lại bật cười.

"Chỉ cần anh đồng ý một điều kiện, em sẽ không tức giận nữa."

"Điều kiện gì?"

"Em chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho anh nghe.''

"Được."

Khương Nguyễn nắm tay anh, lại vui vẻ trở lại.

Tạ Phong luôn có cảm giác như mình bị lừa.

Mỗi ngày sau đó giống như ngâm trong hũ mật.

Lần đầu tiên Tạ Phong cảm nhận được cuộc sống thế này. Nếu ban đầu đó là giấc mơ về hoa và trăng trong gương thì bây giờ chính là có một người yêu hữu hình và chạm vào được.

Nhưng khi nồi canh ngon vừa sôi, ông trời luôn thích gửi cho bạn một miếng phân chuột.

"Ồ, để nó chết đi. Cho dù nó có chết hẳn cũng đừng tới tìm tao, nhặt xác cho nó còn bẩn tay tao"

Vẻ mặt Tạ Phong nghiêm nghị, xem ra sự việc lúc trước vẫn gây tiếng vang quá lớn, người đó còn có được số điện thoại của hắn, nhất định hắn cũng biết về Nguyễn Nguyễn. Nếu hắn dám đi tìm Nguyễn Nguyễn, vậy hắn...

Đôi mắt của Tạ Phong hung dữ, làm cho Mục Cường đến tìm hắn giật mình.

"Anh Phong, anh đang làm gì vậy? Điện thoại di động của anh đổ chuông rất lâu rồi."

Tạ Phong nhận ra mình đang mải suy nghĩ đến mức suýt quên mất hôm nay bạn trai nhỏ đã mời mình đi chơi nên vội vàng nghe điện thoại.

"Không sao đâu, vừa rồi anh đang thay quần áo, bây giờ anh sẽ đón em."

Đi theo con đường Khương Nguyễn chỉ, Tạ Phong cùng cậu đi đến một căn hộ cao cấp.

Sau khi ra khỏi thang máy, Tạ Phong không nhịn được nữa mới hỏi: "Chúng ta tới đây làm gì?"

Khương Nguyễn: "Đương nhiên là đi xem nhà."

Sau khi mở cửa, Khương Nguyễn nắm lấy tay Tạ Phong, ghi lại dấu vân tay của hắn.

Tạ Phong có chút suy đoán: ''Đây là lí do mà mấy ngày nay em đi mua đồ dùng trong nhà?"

"Đúng vậy." Khương Nguyễn đẩy người vào, "Nhưng đây không phải nhà em, là nhà chúng ta."

Tạ Phong sửng sốt, cảm thấy lời nói của cậu không hề đơn giản: "Có ý gì?"

Khương Nguyễn không trả lời anh, chỉ dẫn anh đi xem nhà, nhìn phòng khách, phòng bếp, sau đó là phòng sách, cuối cùng là phòng ngủ chính.

Ném mình lên chiếc giường hai người cùng mua, Khương Nguyễn nhìn bạn trai: "Anh, anh có thích căn nhà này không?"

Khương Nguyễn mua hết mọi thứ trong nhà, không biết bạn trai thích phong cách nào nên cố gắng trang trí sao cho ấm cúng nhất có thể. Bởi vì cậu hi vọng có thể làm cho Tạ Phong cảm thấy thoải mái, có cảm giác thân thuộc.

Tạ Phong nhìn cậu: "Nguyễn Nguyễn, nói cho anh biết, em muốn làm gì?"

Nụ cười trên mặt Khương Nguyễn nhạt đi một chút, cậu có chút khẩn trương ngồi dậy, ôm bạn trai làm động tác nũng nịu.

"Anh ơi, chúng ta có thể dọn ra ngoài sống cùng nhau được không? Em muốn gặp anh mỗi ngày."

Tạ Phong dỗ dành cậu: "Bây giờ mỗi ngày Nguyễn Nguyễn đều nhìn thấy anh mà. Người ta nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, xa thơm gần thối, anh không thể cho em cơ hội ghét bỏ anh được."

Khương Nguyễn lắc đầu, "Em không ghét anh đâu, người ta đều nói khi yêu, lúc nào cũng muốn ở bên người kia. Bây giờ cảm giác của em y như vậy đó, không lẽ anh không thấy vậy sao?"

"Tất nhiên là có."

Nếu hôm nay hắn không nhận được cuộc gọi đó, có lẽ hắn đã đồng ý.

Nhưng không, hắn không thể để Nguyễn Nguyễn của mình bị tổn thương chút nào.

"Bé con à, bé đã từng thấy cặp đôi nào sống chung sau khi quen nhau chưa đầy một tháng chưa? Nếu anh mà là bố mẹ em, anh sẽ bắt em đổ nước trong đầu ra ngoài."

Khương Nguyễn hết bị gọi là bé con rồi tới có nước trong đầu, không vui trừng mắt nhìn hắn.

"Dù sao thì anh vẫn nợ em một điều kiện. Điều kiện của em là anh phải chuyển đến ở cùng em."

Tạ Phong lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, có ý muốn hôn người trong lòng đến mơ hồ lẫn lộn nhưng lại bị né tránh.

Khương Nguyễn che miệng lại, trầm giọng nói: "Nếu anh đồng ý thì anh mới có thể hôn em."

Tạ Phong đành phải thú nhận: "Nguyễn Nguyễn, anh không thể ở chung với em được."

"Tại sao?"

Anh không muốn nói những lời vô nghĩa như vậy, nó chỉ khiến Nguyễn Nguyễn lo lắng, đây không phải điều anh muốn.

Tạ Phong vắt óc, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ không hay.

"Không phải lần trước anh đã nói sẽ kiếm tiền mua nhà cho em sao? Anh chỉ muốn ở trong căn nhà anh mua cho em thôi."

Chuyện này thì đơn giản mà.

"Cứ coi như anh mượn tiền em, mua cho em." Khương Nguyễn mím môi nói: "Hơn nữa chúng ta đều là người một nhà, rạch ròi như vậy làm gì?"

Cậu không thích Tạ Phong quá rõ ràng với mình, điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy hai người chưa đủ thân thiết, cậu cũng không thích cảm giác này.

Tạ Phong nghiến răng nghiến lợi tiếp tục ngụy biện: "Cái này khác, chỉ có nhà mình dùng tiền túi mua mới có thể khiến anh yên tâm."

Đôi mắt Khương Nguyễn đỏ lên, cảm thấy tủi thân và buồn bã: "Chỉ là anh không muốn dọn đến ở cùng em thôi phải không?"

Vừa khi sống lại cậu đã bắt đầu đi tìm nhà ở, vì sao chứ? Không phải là vì Tạ Phong ở trong trường học nên xảy ra chuyện, suýt chút nữa đã phải đi ngồi...

Phụt phụt phụt!

Không được nói mấy lời không may như vậy.

Dù sao Tạ Phong cũng phải dọn ra ngoài sống cùng cậu.

Tạ Phong nhìn cậu gắng kìm nước mắt lã chã mà tim thắt lại. Nhưng lại không biết phải nói gì nên chỉ có thể dỗ dành từng câu đừng khóc.

Thế nhưng hắn không biết cứ dỗ như thế Khương Nguyễn lại càng muốn khóc. Khương Nguyễn nghĩ đến đó thì oà khóc, từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống, khóc cực kỳ thảm thiết.

"Tại, tại sao anh không thể dọn ra ngoài? Anh chỉ không muốn ở cùng em thôi. Anh không thích em nữa à?" Khương Nguyễn nghẹn ngào nức nở, nói đứt quãng.

Cậu càng khóc, Tạ Phong càng trở nên gấp gáp không biết làm sao, xém chút nữa đã đồng ý với cậu.

Nhưng lý trí đã ngăn anh lại.

Không làm gì để dỗ được cậu, Tạ Phong đứng dậy, liếc nhìn xung quanh vài lần, cau mày khi không tìm thấy thứ mình muốn.

Cuối cùng, anh lấy điện thoại di động ra và ném nó xuống đất. Anh khuỵu gối và chiếc điện thoại di động nhỏ bé đã đỡ được sức nặng của cả một thế giới.

"Nguyễn Nguyễn, bình tĩnh, đừng tức giận."

——

Cuối cùng ngày hôm đó hai người không thể hòa giải được, Khương Nguyễn nhất quyết muốn Tạ Phong dọn ra ngoài, nhưng Tạ Phong cũng có lo lắng của riêng mình.

Thế là cặp đôi bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên.

Lam Diễm thấy Khương Nguyễn suốt ngày buồn bã không ra ngoài hẹn hò với bạn trai, có vẻ là cãi nhau nên hỏi vài câu.

Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, Lam Diễm cười nửa miệng nhìn cậu: "Cậu muốn chuyển đi? Sao bạn cùng phòng của cậu lại không biết chuyện này?"

"Ừm." Vẻ mặt Khương Nguyễn xấu hổ, "Tớ muốn nói cho cậu biết, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội."

Lam Diễm đang nằm trong bệnh viện, sao cậu có gan nói muốn chuyển ra ngoài chứ.

Lam Diễm không chịu bỏ qua: "Cậu ra ngoài sống, vậy tớ ở một mình trong trường à?"

Đây là một trong những nguyên nhân khiến Khương Nguyễn không dám nói cho y biết, chuyện để Diễm Diễm ở đây một mình cậu không thể nói ra miệng được, nhưng bên phía Tạ Phong cũng không thể làm gì được.

Cậu chỉ có thể do dự nói: "Nếu không... Diễm Diễm cũng tìm bạn trai nha?"

''Cậu là đồ vô tâm, hữu đồng tính một nhân tính*, tớ thật sự nhìn lầm cậu rồi"

*有同性没人性: Một thuật ngữ tương tự để coi trọng tình dục hơn bạn bè. Không có tính nhân văn ở người khác giới. Nói chung, khi bạn có bạn đời, bạn sẽ gạt bạn bè của mình sang một bên. Thông thường bạn bè sẽ nói điều này với nhau.

Cơn giận của Lam Diễm cuối cùng cũng biến mất dưới sự cám dỗ của hàng trăm chiếc bánh nhỏ, không phải y không có chí khí, chỉ là những chiếc bánh nhỏ trong cửa hàng đó rất khó để được ăn.

Lần trước sau khi Khương Nguyễn cho địa chỉ y cũng đã tìm tới, nhưng người đầu bếp bánh ngọt ở đó không làm ra hương vị giống như vậy. Sau đó y phát hiện ra chiếc bánh nhỏ mà Khương Nguyễn mang về ngày hôm đó là do chủ cửa hàng đó làm, ông chủ cũng chỉ làm cho người quen thôi.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, cho dù có gây náo loạn đến đâu cũng không thể ngăn cản quyết tâm của cậu rồi.

Hừ! Vẫn là bánh ngọt nhỏ vẫn tốt nhất.

Một ngày trước ngày Quốc Khánh, hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, Tạ Phong không trả lời tin nhắn của cậu, gọi cũng không trả lời, đến tìm người cũng không thấy.

Cùng lúc đó, Khương Nguyễn lại nhận được một cuộc gọi khác từ anh trai mình.

"Anh cả đi công tác về ạ... sao cơ, anh lại đến đón chúng em à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.