Múa phím: Dứa
"Biết sai rồi?"
Khương Nguyễn ôm thanh sắt bên hông, tim gần như sợ bay ra khỏi lồng ngực.
"Anh ơi, anh nhanh mềm xuống đi."
Tạ Phong bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện này làm sao mà anh quyết định được, còn không phải do em, nhất quyết mời gọi anh, giờ thì rắc rối rồi."
Khương Nguyễn khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn phía dưới của Tạ Phong, dỗ dành: "Em trai, xuống nhanh đi, khi về anh sẽ cho em kẹo. Xuống nhanh đi, xuống nhanh nào."
Tạ Phong trả lời cậu: "Kẹo? Trong miệng em sao?"
"Hở?" Khương Nguyễn còn chưa phản ứng kịp.
"Em có chắc muốn dùng đường trong miệng em để chiêu đãi em trai này không? Nếu vậy thì quả là khó để mềm xuống."
Khương Nguyễn: "!!!"
"Anh à! Anh không thể nghiêm túc hơn được à?"
Tạ Phong rất vô tội, "Anh muốn nghiêm túc, nhưng Nguyễn Nguyễn, em mới là người không nghiêm túc."
Trả đũa!
Khương Nguyễn tức giận đến mức nhéo mặt hắn, nhưng Tạ Phong cũng không trốn tránh, chỉ là khi tay cậu chạm vào hắn thì phần eo hắn cũng theo đó mà di chuyển.
Toàn thân Khương Nguyễn đỏ bừng, hốc mắt phút chốc đã ươn ướt, bất bình nhìn Tạ Phong.
"Em không nhéo nữa, anh đứng im đi."
Tạ Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, mỉm cười đáp lại.
Hai người cứ thế vừa lúc lên lúc xuống thì thầm trên giường, Khương Nguyễn không dám cử động, sợ người người bán hàng chỉ cần quay đầu sẽ thấy ngay anh của cậu đang dựng lều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nhoc-dang-yeu-cua-trum-truong-sieu-bam-nguoi/3653201/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.