Chương trước
Chương sau
Chương 30: Anh không biết thể hiện tình yêu thế nào cả, em dạy anh được không?

Cào phím: Dứa

"Moá! Thằng ranh này nghĩ khoác lớp da người lên rồi coi mình là người thật kìa! Anh Phong, lẽ ra lúc đó anh phải đánh ác hơn, đánh cho nó nát xương mới phải, để thằng khốn này nằm trên giường suốt đời!"

"Lúc đầu tên khốn này tố cáo anh trộm tiền, cứ nghĩ tới camera trong lớp chỉ là đồ trang trí, đến khi ghi hình được đưa ra nó mới chết lặng tại chỗ. Nếu như không phải cha nó là người giàu có, nếu như không có ông hiệu trưởng béo như heo kia bao che thì bây giờ nó còn có cơ hội kiêu ngạo."

Đúng vậy, người trong video thứ hai chính là kẻ thù của Tạ Phong, là kẻ đã ném đồ đạc của Tạ Phong xuống cống, đối thủ không đội trời chung bị Tạ Phong đánh gãy hai tay hai chân.

Mục Cường vừa xem đoạn video đã giận điên lên, nổi khùng ngay trong ký túc xá, mọi người trong phòng thấy tình hình không ổn nên đều chạy ra ngoài trốn tránh.

"Đừng làm ồn." Tạ Phong bị hắn làm ồn đến choáng váng, mạch suy nghĩ bị đứt đoạn.

"Không phải chứ anh Phong, anh không giận à?"

Mục Cường đi một vòng trong ký túc xá, "Việc này là đang dội nước bẩn lên người anh, mặc dù chúng ta mang tiếng xấu sẵn nhưng cũng không thể cứ nhận vơ chuyện ở đâu được!"

"Cậu ngồi yên cho tôi."

Tạ Phong gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Nước bẩn không phải của tôi, giội lên ai cũng đừng hòng giội lên đầu tôi."

Mục Cường kiếm một chỗ ngồi đại, vừa cầm điện thoại lên đã bắt đầu gửi tin chửi bới cuồng bạo, toàn một đám ghen ăn tức ở với anh Phong của hắn mà thôi. Cũng chỉ dám trốn trong khe cống ngầm chít chít như lũ chuột, vậy để hắn làm cho cả đám cả dám kêu cũng không dám!

Đột nhiên, không biết Mục Cường nhìn thấy gì, tay hắn run lên, thậm chí còn đánh rơi điện thoại di động.

"Anh Phong, anh Phong, đi xem diễn đàn đi!"

Tạ Phong không biết tại sao, hắn bấm vào diễn đàn, lại thấy bài đăng trên cùng lại thay đổi.

Tôi là Khương Lãng?

Anh hai Khương Nguyễn?

Bấm vào bài viết có tiêu đề "Tôi là Khương Lãng" và câu đầu tiên là: Tôi là anh hai của Khương Nguyễn. Về những tin đồn gần đây về em rể tôi trên diễn đàn, tôi xin thay mặt Khương Nguyễn phản hồi tại đây.

Tạ Phong kéo thẳng xuống dưới, từng chữ một đều bênh vực hắn, câu nào cũng đều giải thích thay hắn, cuối cùng còn đính kèm hai đoạn video.

Đoạn đầu tiên vẫn là bác gái kia, đang gào khóc khàn cả giọng: "Tạ Phong không có trộm tiền của nhà tôi, là tôi có lỗi với cậu mà Tạ Phong!"

"Tất cả đều là lỗi của thằng quỷ không lương tâm nhà tôi, nó trộm tiền của tôi đi chơi game, còn dám vu oan cho Tạ Phong. Tôi nói chứ Tạ Phong là một cậu bé ngoan, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy."

"Tới đây cho tao, thằng quỷ phá của kia! Này thì cho mày nói dối! Này thì cho mày vu oan! Này thì dám ăn trộm tiền!"

"Bốp, bốp, bốp!" Bác gái vung ba cái tát bôm bốp lên mặt con trai, nhưng dường như không có chút sức lực nào.

"Tôi cũng hối hận lắm, đều là lỗi của tôi, tôi bị mỡ heo che mù con mắt, lại đi nghe theo thằng quỷ phá của này, tôi cũng tự vả cho mình hai cái!"

Hai tiếng "bốp bốp" lại vang lên, âm thanh êm tai rõ ràng.

Đúng như dự đoán, video thứ hai là của đối thủ không đội trời chung của hắn, Mục Cường vừa nhấp vào đã bật cười.

"Xin chào mọi người, đây là Cục Công an thành phố!"

Từ trong video phát ra giọng nói của chú cảnh sát, kẻ thù không đợi trời chung đang đứng giữa hai chú cảnh sát mặc đồng phục tù nhân, tay thì bị còng lại.

"Cơ quan của chúng tôi đã ra tuyên bố về trường hợp anh Lưu cố ý dàn cảnh vu khống anh Tạ vì tội trộm cắp. Vào một ngày nọ ở một trường cấp hai, anh Lưu đã bỏ tiền của mình vào ngăn kéo của anh Tạ, sau đó gọi giáo viên và hiệu trưởng để tố cáo anh Tạ một cách gian dối. Trộm cắp đã cấu thành tội buộc tội sai sự thật và dàn dựng, hiện anh ta sẽ bị giam giữ."

Phía dưới bình luận không ai ngờ sự thật lại như thế này. Những con châu chấu vừa nhảy đã bị tát vào mặt, thậm chí còn không dám mạo hiểm cái đầu.

"Ồ!" Mục Cường ở bên cạnh kêu lên.

"Trên confession nói rằng lợn béo đã bị Cục Giáo dục điều tra và xác nhận biển thủ một số tiền rất lớn. Ông ta vừa bị cách chức hiệu trưởng, tiếp theo rất có thể phải ngồi tù."

"Hahahaha, sướng quá! Hai tên thông đồng này cuối cùng cũng bị báo ứng, cứ tiếp tục gắn bó với nhau trong đó nhé!"

Tạ Phong nhìn màn hình, hồi lâu không có phản ứng, chẳng lẽ Nguyễn Nguyễn không... không tin hắn sao?

Khương Nguyễn ở một bên cũng hưng phấn không kém: "Anh hai, anh thật đẹp trai!"

Khương Lãng đang ngồi trong văn phòng với vẻ mặt khổ sở, anh cả của anh đang đi công tác, trước khi đi đã dặn sẽ giao mọi việc của công ty cho anh trong thời gian mình đi vắng, không khác nào sấm sét giữa trời quang!

Bây giờ được nghe em trai khen mình đẹp trai thì mới đỡ hơn phần nào.

"Cũng không phải công lao của riêng anh, là do anh cả kêu anh làm như vậy, em cũng biết anh cả là người bao che người nhà nhất. Huống hồ đó còn là bạn trai em, người khác muốn bắt nạt cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý không chứ."

Mười phút sau khi hai người trở thành bạn trai của nhau, thông tin của Tạ Phong đã được giao cho Khương Doanh, bao gồm tất cả thông tin của hắn từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành.

Về phần hai người kia, một kẻ chỉ cần đe doạ dụ dỗ một chút đã đổi phe lập tức, kẻ còn lại càng đơn giản hơn, đi đến đâu cũng gây chuyện.

Sau khi an ủi anh hai đã trở thành nô lệ tư bản, Khương Nguyễn lập tức sốt ruột gọi điện cho bạn trai.

"Anh ơi, chuyện lớn như vậy xảy ra sao anh không nói với em, có phải em không thấy gì anh cũng không nói cho em biết không?" Khương Nguyễn lên án hắn.

Tạ Phong không hề nao núng: "Cũng không phải chuyện gì to tát, tự anh có thể giải quyết được."

Đây là sự thật, cho dù không có anh hai Khương Nguyễn ra mặt, hắn cũng có thể giải quyết chuyện này, nhưng sẽ phiền toán hơn một chút. Nhưng hắn không ngờ nhà họ Khương lại ra tay giúp đỡ, gọi hắn là em rể.

Có phải nhà họ Khương, chấp nhận hắn không?

Mục Cường khinh thường nhìn cái miệng nói một đằng nghĩ một nẻo của ông anh mình, là ai vừa nhìn thấy tin tức đã muốn gọi ngay cho chị dâu? Lông mày nhíu chặt đến nỗi giết chết một con ruồi, hù chết người ta.

Khương Nguyễn nghiêm túc chỉ trích hắn: "Sao anh có thể nghĩ như vậy? Vậy việc em cũng có thể tự ăn được, sao anh còn đút em ăn?"

Tạ Phong: "Bởi vì đồ ăn anh đút ngon hơn."

Lời hắn nói ra cực kỳ hào hùng, không hề xấu hổ chút nào.

Khương Nguyễn không nói nên lời, tức giận nói: "Dù sao sau này có chuyện gì cũng phải nói cho em biết. Bằng không, nếu không... chúng ta sẽ chiến tranh lạnh!"

Tạ Phong cười hỏi: "Vậy một đêm tự sờ mấy lần cũng phải nói em biết sao, quản gia nhỏ?"

Khương Nguyễn trả lời không cần suy nghĩ: "Đương nhiên!"

Sau đó cậu mới phát hiện có chút không đúng: "Sờ, sờ bao nhiêu lần?"

Tạ Phong nín cười: ''Nếu chuyện gì cũng phải nói cho Nguyễn Nguyễn biết, vậy thì đêm nay anh thử đếm kỹ xem, Nguyễn Nguyễn hy vọng anh sẽ sờ mấy lần? Hay nói là, số lần lý tưởng của Nguyễn Nguyễn là bao nhiêu?''

Quả nhiên, mặt Khương Nguyễn đỏ bừng như tôm luộc, cái này, cái này là gì chứ?

"Chuyện em muốn nói, có phải cái này đâu!"

"Không phải sao? Anh tưởng Nguyễn Nguyễn muốn anh phải nói mọi chuyện nên mới nhắc chuyện này. Anh hiểu, khi có bạn trai thì số lần, thời gian, kích cỡ đều liên quan đến hạnh phúc sau này hay không, Nguyễn Nguyễn muốn biết một chút cũng không có gì không ổn cả."

"Không, em..."

Tạ Phong tiếp tục bổ sung: "Về phần số lần, anh cũng chưa bao giờ đến mức không thể đứng dậy nổi, cho nên cũng không biết số lần tối đa đến đâu. Xét về mặt thời gian, thời gian dài nhất vẫn chưa khám phá ra, thời gian ngắn nhất cho đến nay là bốn mươi phút, về mặt kích thước..."

Tạ Phong cười nhẹ: "Anh không đo được, chỉ chờ Nguyễn Nguyễn tự tay đo thôi."

Từng lời nói tựa như bị lửa bao bọc, rơi xuống người Khương Nguyễn, toàn thân gần như bốc cháy.

"Anh ơi, anh thành người xấu rồii!"

"Không phải có câu nói, đàn ông không xấu thì Nguyễn Nguyễn sẽ không yêu sao."

"Hừ, vậy anh khi yêu thì sẽ hay giữ mọi thứ trong lòng chứ không nói cho người khác sao?"

Khương Nguyễn dữ dằn với hắn nhưng giọng điệu lại như làm nũng, dữ ở đâu ra chứ, nói câu người thì còn tạm được.

Tạ Phong nói: "Anh không biết thể hiện tình yêu thế nào cả, em dạy anh được không?"

"Tạ Phong!"

Khương Nguyễn, mặt đỏ bừng vì bị trêu chọc, không nhịn được gọi tên Tạ Phong lúc này như thể vai trò của họ đã bị đảo ngược.

Biết rằng con thỏ nhỏ sẽ cắn khi nó lo lắng, Tạ Phong ngừng trêu chọc con thỏ nhỏ đúng lúc và dỗ dành bé thỏ nhỏ một cách ngọt ngào.

Mà người đâm sau lưng hắn lúc này đang đứng trong phòng làm việc, bị bố tát một cái thật mạnh vào mặt.

Cha Nam tức hổn hển nói: "Ngay vừa rồi, hợp động hợp tác của nhà chúng ta với nhà họ Khương đã không còn nữa. Đoán xem tại sao? Là tại mày cả thằng ngu này!"

"Mày điên rồi mới đi khiêu khích người của nhà họ Khương, chọc giận thôi chưa đủ, còn không thu đuôi lại, để người ta bắt lấy. Loại ngu xuẩn như mày thế này, công ty có giao vào tay mày được không?"

"Còn thằng nhóc nhà họ Khương kia, mày đã toan tính nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng cả cái bóng cũng không đuổi kịp, ngay cả một thằng thấp kém cũng không bằng, bao nhiêu thứ mày học mấy năm qua toàn vào bụng chó hết rồi!"

Nam Ân cúi đầu, tựa như đang ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của bố, nhưng thực ra, ở một nơi nào đó người khác không nhìn thấy chính là sự oán độc.

Bố Nam chỉ để lại một câu cuối cùng: "Vì lý do của mày mà công ty đã thua lỗ rất lớn. Vì vậy, vị trí hiện tại của mày trong công ty đã bị loại bỏ, và mày chỉ có thể làm lại từ đầu khi gia nhập công ty sau khi tốt nghiệp."

Sau khi bố Nam rời đi, mẹ Nam bước vào khóc lóc.

"Tiểu Nam, mày biết rõ đứa con hoang bên ngoài đang chú ý đến mày, lòng bố mày lại không đặt trên mày thì tại sao mày không chịu cố gắng hơn nữa hả. Mẹ vất vả bỏ sức vào mày, cho mày vào công ty, nhưng tại sao mày vẫn không làm nên trò trống gì?"

"Đủ rồi! Con sẽ tự đoạt về tất cả những gì thuộc về con."

Ánh mắt Nam Ân điên cuồng, mẹ Nam nhất thời không dám nhìn gã nữa.

Cuộc sống đã trở lại sự bình yên trước đây.

Khương Nguyễn đến lớp, khi rảnh rỗi sẽ hẹn hò với bạn trai rồi hôn nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc.

"Anh, anh thích cái này hay cái kia?" Khương Nguyễn hỏi.

Cậu và Tạ Phong đang mua một chiếc giường, cậu lừa hắn đến cửa hàng nội thất với lý do anh cả đã cho anh một căn nhà và cậu muốn tự mình mua đồ nội thất.

Sau khi cẩn thận lựa chọn hồi lâu, cuối cùng cậu cũng chọn được hai chiếc giường.

Tạ Phong nhìn thật kỹ hai chiếc giường, sau đó thật sự không phát hiện ra sự khác biệt giữa hai chiếc giường, ngoại trừ màu sắc.

Hắn thành thật lắc đầu, "Cứ chọn cái em thích."

Người bán hàng nhìn đôi vợ chồng trẻ mỉm cười nói: "Hai người có thể trải nghiệm hai chiếc giường này trước rồi quyết định mua chiếc nào."

Khương Nguyễn nằm lên giường, cảm giác như đang ở trên mây, nhìn anh không nhúc nhích thì lại mời anh nằm xuống.

Tạ Phong nắm lấy tay bạn trai nhỏ của mình, muốn để cậu tự quyết định: ''Là em ngủ, em thấy tốt là được."

Khương Nguyễn không vừa lòng liền nắm lấy tay anh, dùng sức kéo.

Trong câu cảm thán của người bán hàng, hai đôi môi chạm nhau một cách chính xác.

Tạ Phong đặt tay lên tai Khương Nguyễn, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương có chút kinh ngạc.

Mấy ngày nay Khương Nguyễn đã bị trêu chọc đến mức không thể chống trả, Khương Nguyễn không phục mà ôm lấy cổ Tạ Phong đang chuẩn bị đứng dậy, liếm môi rồi mạnh dạn cắn.

Người bán hàng nhanh trí nháy mắt quay lưng lại, chỉ có họ mới biết cậu đã làm gì.

Khương Nguyễn cười khúc khích: "Anh, anh đứng dậy được rồi."

Vòng eo nâng lên của Khương Nguyễn bị Tạ Phong đẩy ra sau.

Tạ Phong tế nhị nhìn chằm chằm cậu: "Vừa rồi thì anh đứng dậy được, bây giờ lại không thể."

Khương Nguyễn sửng sốt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.