Chương trước
Chương sau
Chương 29: Thịt thỏ xào

Múa phím: Dứa

Ý cười vừa xuất hiện trong mắt Khương Doanh thì anh nhận được điện thoại của thư ký.

"...Được, để người sắp xếp ổn thoả bên đó rồi soạn hành lý giúp tôi, tôi sẽ đi thẳng đến sân bay."

Tài xế vừa định quay xe đi ra sân bay thì nghe thấy ông chủ nói: "Dừng xe, anh đi đón Nguyễn Nguyễn với bạn của em ấy đi, tôi sẽ tự bắt taxi đến sân bay."

Khương Nguyễn đi xuống không thấy anh trai mình nên thắc mắc hỏi, sau khi biết anh mình đi công tác gấp nên cũng không hỏi lại.

Lam Diễm vừa lên xe đã ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu, hình như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra.

Hai người xin nghỉ mấy ngày nên không cần phải vội đến lớp. Khương Nguyễn ở lại ký túc xá để chăm sóc Lam Diễm, tìm đủ chuyện để nói với y, không để y có thời gian nghĩ đến những chuyện lộn xộn khác.

"Aiiiz--"

Khương Nguyễn thở dài nhẹ nhõm. Cậu không ngờ rằng dỗ người khác vui vẻ lại khiến cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi đến thế.

Khương Nguyễn: 【Anh ơi, anh ngủ chưa? 】

Bạn trai yêu nhất: 【Em lang thang trong tâm trí anh nhiều đến mức anh không thể ngủ được. 】

Lang thang trong tâm trí?

Chắc là ý nói nhớ cậu nhỉ.

Vốn mí mắt Khương Nguyễn đã muốn sụp tới nơi nhưng giờ như vừa uống phải một viên thuốc tăng lực, đột nhiên cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Bạn trai yêu nhất: 【Em đoán xem anh đang ăn gì? 】

Khang Nguyễn : 【Ăn gì? 】

Bạn trai yêu nhất: 【Thỏ xào, (photo.jpg)】



Tạ Phong cho rằng Khương Nguyễn sẽ không hiểu ý của hắn. Dù sao trước mặt Khương Nguyễn hắn cũng chưa bao giờ gọi cậu là thỏ con, hắn chỉ muốn trêu chọc thỏ nhỏ mà thôi.

Nhưng mà, hắn lại quên mất chuyện mình uống say, cũng quên mất chuyện gì đã xảy ra sau khi say.

Ăn, ăn thịt thỏ?

Khương Nguyễn ôm chăn lăn lên giường hỏi bạn trai: 【Ăn ngon không? 】

Tạ Phong ném xương đi rồi trả lời: 【Cũng tạm. 】Không bằng em.

Khương Nguyễn nhìn ảnh món thịt thỏ xào đầy màu sắc và hương vị, đột nhiên cảm thấy đói bụng, tối nay khẩu vị của Lam Diễm không được tốt, cậu cũng lo đến mức ăn không ngon.

Tất cả đều là lỗi của tên tội phạm chết tiệt đó!

Khang Nguyễn : 【 Em nhìn cũng thấy đói. 】

Trong lòng Tạ Phong rục rịch, đã hơn một ngày không gặp, nếu không gặp thì đúng là yêu xa giống như Mục Cường nói.

Bạn trai yêu nhất: 【Em muốn ăn gì? 】

Khương Nguyễn: 【Anh muốn gọi đồ ăn ngoài cho em sao? 】

Bạn trai yêu nhất: 【Đúng vậy, chàng trai giao hàng Tạ Phong, sẵn sàng phục vụ bạn. 】

Khương Nguyễn sửng sốt: 【Anh định tự mang cho em hỏ? 】

Bạn trai yêu nhất: 【Đã lên xe rồi, chờ anh. 】

Cơn buồn ngủ của Khương Nguyễn hoàn toàn bỏ chạy mất, "Diễm Diễm, anh ấy mang đồ ăn khuya qua cho tớ, cậu ăn gì?"

Lam Diễm đang nằm trên giường chửi bới một tên khốn nào đó, nghe vậy thì hung tợn nói: "Ăn thịt thằng khốn nạn kia! Đồ khốn! Con rùa khốn kiếp! Kêu đứa đầu đất kia xéo ngay cho tớ!"

Được rồi, không cần hỏi.

Không biết tại sao hôm qua Diễm Diễm vẫn còn bình tĩnh nhưng hôm nay lại đột nhiên bùng nổ.

Dường như cơm tối hôm nay trở thành tên khốn khiếp kia, vẻ mặt lúc ăn cơm muốn dữ thế nào là dữ thế đó, ăn xong chưa bao lâu thì nôn hết ra ngoài.

Lam Diễm: Chắc chắn ăn phải thứ gì đó bẩn thỉu (tên khốn nào đó)!

Tạ Phong, người giao hàng nhanh chóng xuống tầng dưới nhà khách của Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn vội vàng chạy tới: "Anh ơi, mới một ngày không gặp mà anh càng đẹp trai rồi."

Tạ Phong bật cười, đưa món trứng mà cậu muốn qua: "Em nói muốn đủ các loại trứng nên anh mua trứng sống, trứng luộc, trứng luộc nước trà, trứng muối, trứng rán, còn có bánh trứng."

Khương Nguyễn: "Còn có trứng sống à?"

Tạ Phong: "Anh thấy ở đó có bán bánh trứng nên mua."

Khương Nguyễn vội vàng trở về ký túc xá, đưa các loại trứng và đồ ăn khác cho Lam Diễm rồi lao xuống lầu ăn tối với bạn trai thân yêu.

Khương Nguyễn nhìn thấy logo thương hiệu quen thuộc trên túi đóng gói, đó là một nhà hàng tư nhân mà cậu thường đến. Đồ ăn ở đó rất phù hợp với khẩu vị của cậu.

Cậu ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết em thích ăn ở đây?"

Tạ Phong gắp một miếng thịt đút cho cậu rồi nói: "Không có chuyện gì về em mà anh không biết cả."

Khương Nguyễn nhớ lại thông tin của bạn trai, trong đó nói hắn không kén ăn nên đành phải đút cho hắn một miếng thịt.

"Thịt bò, há miệng."

"Ba chỉ, há miệng."

"Tôm bóc vỏ, há miệng."

Có vẻ như Tạ Phong đút cậu ăn đến nghiện, bản thân còn chưa ăn tới hai miếng, thời gian còn lại đều cho thỏ con ăn.

Khương Nguyễn đang ngậm một miếng thịt tôm trong miệng, bỗng nhiên tầm mắt tối sầm, miếng thịt tôm trong miệng bị cuốn đi.

"Nguyễn Nguyễn, mở miệng."

Giống như lúc cho ăn, Khương Nguyễn ngoan ngoãn há miệng, mặc cho đối phương chiếm giữ mình.

Đằng sau ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, không ai có thể nhìn thấy họ đang ôm nhau.

Một lúc lâu sau, Khương Nguyễn cảm thấy khó thở, không khỏi vỗ vỗ bạn trai.

Tạ Phong hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng lùi ra, dùng ngón cái xoa xoa đôi môi đỏ mọng của bạn trai nhỏ.

Đầu lưỡi Khương Nguyễn tê dại, hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo lại.

Tạ Phong cười nhạo cậu: "Nguyễn Nguyễn bị hôn nhiều lần như vậy mà vẫn chưa học được cách thở? Muốn bạn trai dạy cho em không?"

Khương Nguyễn nghĩ tới cảm giác vừa rồi trong phổi không còn dưỡng khí, kiên quyết từ bỏ.

Hôn nhiều sẽ biết, nên không cần phải học... nhỉ?

Nhưng mà, cậu nhớ rằng lần đầu tiên hôn bạn trai sau khi sống lại, không phải anh cũng nín thở sao. Làm sao anh có thể học nhanh như vậy?

Tạ Phong thấy cậu cự tuyệt cũng không kiên trì, về sau còn rất nhiều cơ hội.

Khương Nguyễn chợt nghĩ tới điều gì đó, nhiệt tình hỏi hắn: "Anh, mấy ngày nghỉ lễ chúng ta đi chơi nha?"

Vài ngày nữa là Quốc Khánh, sẽ có một kỳ nghỉ ngắn ngày. Bình thường Khương Nguyễn hay về nhà cùng bố mẹ. Năm nay bố mẹ cậu đi du lịch nên cậu có thể đi chơi cùng bạn trai.

Tạ Phong nhét miếng thịt vào miệng, "Đến lúc đó rồi nói sau."

Khương Nguyễn với bạn trai dính nhau như sam thật lâu, mãi đến khi tới giờ đóng cửa ký túc xá họ mới nói lời chia tay.

Vừa mở cửa ký túc xá đã thấy Lam Diễm đang cầm một quả trứng đập mạnh xuống bàn. Quả trứng "cạch" một tiếng, lòng đỏ lòng trắng dính đầy trên tay.

Lam Diễm: "..."

Khang Nguyễn : "..."

Xong, gấp quá nên quên nói với Diễm Diễm rằng có một quả trứng sống.

——

"Viu!"

Phi tiêu đi ngang qua.

Khương Nguyễn giật mình, gì vậy?

Lam Diễm cũng giật mình: "Nguyễn Nguyễn, cậu không sao chứ? Tớ không chú ý cậu mở cửa."

Khương Nguyễn lắc đầu nói không sao, "Diễm Diễm, cậu đang làm gì vậy?"

Lam Diễm ném một phi tiêu khác vào bảng phi tiêu trên cửa, trúng hồng tâm.

"Tớ đang trút cơn giận trong lòng."

Ngay hồng tâm được đính một tấm hình, vì chỉ hiện phần lưng nên không thể thấy rõ là ai. Không cần phải nghi ngờ, đó là tấm hình mà Lam Diễm chụp lại của tên khốn kia vào ngày tỉnh dậy với đầy những vết bầm tím trên người.

Đáng tiếc tên khốn đó hệt như một con chuột, dù tìm kiếm thế nào cũng không thấy, nếu không hắn đã phái hắn đi gặp ông bà từ lâu rồi.

Khương Nguyễn không dám quấy rầy y báo thù, dọn đồ ăn xong xuôi mới mời y tới ăn.

Kể từ khi tin bê bối của Nam Ân trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn, Lam Diễm cũng thành thói quen hay đọc diễn đàn, chủ yếu xem bạn học trong trường chửi rủa với xem đám Nam Ân con bị sập nhà* thế nào, như vậy mới khiến y thấy tốt hơn.

*Sập nhà (塌房): Idol trong mắt fan giống như một ngôi nhà thiêng liêng thần thánh. Khi idol xuất hiện các tin tức tiêu cực, phần lớn là khi idol bị lộ tin yêu đương, thì tức là nhà của idol này bị sập, hình tượng đẹp trước kia không còn, fan cũng không thích idol đó nữa.

Mà không biết tại sao, bài viết về Nam Ân vẫn yên vị ở đầu trang không bị gỡ xuống, không biết nhà họ Nam không ra tay hay là đã thử nhưng không thể xóa được. Dù sao đi nữa, tên họ Nam kia không gặp may thì y đã vui lắm rồi.

Lam Diễm bấm vào diễn đàn thì lại thấy bài đăng thống trị bảng xếp hạng trong ba ngày đã biến mất, thay vào đó là một bài đăng về Tạ Phong với tiêu đề: Kẻ bắt nạt trường Tương Tư Hồ là một tên trộm.

Lam Diễm cau mày, mặc dù y không thích bạn trai của bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, nhưng cũng không đến lượt người khác chỉ trích hắn ta đâu.

Khi bấm vào xem thì thấy vài chữ nói rằng Tạ Phong là kẻ trộm, nói rằng khi còn nhỏ hắn trộm tiền của cha và hàng xóm, đến trường thì ăn trộm tiền của bạn cùng lớp. Phía dưới còn có hai đoạn video.

Đoạn đầu tiên là một người dì đang khóc, "...hồi nhỏ lúc không có cơm ăn, là tôi cho nó miếng cơm mới không chết đói. Ai mà ngờ được rằng nó lại là một con sói mắt trắng, trộm cả tiền cứu mạng của con trai tôi. Nếu không phải có Bồ Tát bảo vệ con trai tôi thì nó bị giết chết từ lâu rồi!"

Đoạn thứ hai xuất hiện một người đàn ông xấu xí, nổi mụn khắp mặt, "Thằng khỉ Tạ Phong đó, từ trước tới giờ chưa bao giờ hợp với tôi hết, mấy cái đùa giỡn nham hiểm vặt vãnh bình thường không nói thì thôi đi, nhưng lại dám ăn cắp tiền của tôi, là tôi xem thường nó rồi, một thằng đàn ông mà không dựa vào thân tự kiếm tiền thì chỉ là kẻ hèn nhát!''

Tài khoản tiếp thị và thuỷ quân phối hợp với nhau, nháy mắt bài viết về Tạ Phong đã trở nên nổi tiếng ngay lập tức.

Lúc đầu còn có vài người lên tiếng thay cho Tạ Phong, cho rằng hắn không phải loại người như vậy, nhưng dần về sau hầu như ai cũng đều bắt đầu chỉ trích Tạ Phong.

Dù sao pháp luật cũng không thể trừng phạt tất cả mọi người, cứ coi như Tạ Phong thấy thì thế nào, nhiều người như vậy, liệu hắn có thể dùng nắm đấm đánh từng người một cho đến khi bọn họ im miệng không?

Những người mắng hắn đều ôm trong đầu ý nghĩ như vậy, thành ra ngoài đời thì khúm núm nhưng trên mạng thì ra sức công kích.

Hướng gió nghiêng về một bên.

Khương Nguyễn thấy vậy tức giận nói: "Ai trộm tiền cứu mạng?! Rõ ràng là con trai bà trộm tiền đi chơi game, còn đổ tội này lên đầu anh ấy nữa, đúng là già mà không thể kính! Rồi gì mà cho miếng cơm ăn, chứ không phải con bà bắt nạt người ta, ném cơm xuống đất cho anh ấy bò qua nhặt lên ăn, nhà mấy người tởm không gì bằng!"

"Còn cái đồ đồ xấu xí này nữa! Người khác là trên mặt mọc mụn dậy thì, còn ông thì chính là cục mụn dậy thì mọc trên mặt người ta đó! Về nhà tự lấy gương soi coi bản thân là cái thứ gì đi! Gì mà lấy tiền của ông, tiền của ông cho anh ấy, anh ấy còn chê bẩn nữa là!''

"Nói anh ấy không kiếm tiền bằng hay tay, vậy ông nói đúng rồi, anh ấy kiếm tiền bằng đầu óc, nếu không thì anh ấy vẫn có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm. Không giống ông, tay thì tàn mà đầu còn có bệnh, dựa vào mặt kiếm cơm thì làm gì có cửa! Hai chữ hèn nhát xin trả lại cho ông đi!"

Lam Diễm choáng váng khi nhìn thấy hiệu suất điên cuồng của Khương Nguyễn. Đây là lần đầu tiên y thấy sức chiến đấu của Khương Nguyễn vượt bậc thế này!

Khương Nguyễn đọc bình luận trên mạng bị tức đến phát khóc, nhưng điều đó không ngăn cản được cậu, khóc càng hăng thì chửi càng ác.

"Đến cùng là ai đang vu oan anh ấy?!"

Lam Diễm nói mà không cần suy nghĩ: "Còn có thể là ai nữa? Họ Nam chứ ai."

Y đoán không sai, đúng là chuyện Nam Âm làm ra.

Gã nghi ngờ người đánh và chụp ảnh mình chính là Tạ Phong. Tuy rằng gã không có chứng cứ, nhưng cho dù đúng hay không thì gã cũng đều đổ mọi chuyện lên đầu hắn.

Bởi vì việc đó mà nhà trường đã loại gã khỏi chức chủ tịch hội sinh viên, cho rằng gã đã hủy hoại diện mạo của trường.

Bởi vì việc đó mà gã đã bị cha tát vào mặt, nói rằng bị gã làm cho thất vọng cùng vực, sau đó đuổi đứa con ngoài giá thú vào công ty.

Bởi vì việc đó mà gã không thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người.

Nếu gã đã không dễ chịu, vậy thì người khác cũng đừng hòng tốt hơn gã.

Khương Nguyễn còn đang khóc dỗi phản đối những lời bình luận đó thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Lam Diễm: "Nguyễn Nguyễn, cậu vào diễn đàn xem đi, lần này bài viết lại càng oanh tạc hơn nữa!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.