Chương trước
Chương sau
Đập phím: Dứa

Lam Diễm nhìn thấy người bước xuống xe, đôi mắt dần trợn tròn.

"Nguyễn Nguyễn, đây là là anh cả của cậu?!"

"Xin chào, tôi là Khương Doanh."

Khương Nguyễn còn chưa kịp quay lại thì anh cả đã bước tới trước mặt cậu, chìa tay về phía bạn mình.

Nhìn bàn tay đó, Lam Diễm không chút do dự đưa tay bắt lấy cái bộp, thậm chí còn bắt tay, cmn cũng tạm ổn.

Khương Nguyễn kinh ngạc nhìn diễn biến này: "Diễm Diễm, cậu..."

Khương Doanh thu tay lại, ý cười hiện lên đôi mắt: "Không sao đâu, bạn của em rất đáng yêu."

"Anh mới đáng yêu, cả nhà anh ai chả đáng yêu." Lam Diễm hệt như một con mèo con với bộ lông xù, như thể một giây sau nó sẽ lộ ra móng vuốt sắc nhọn.

Khương Nguyễn thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, vội vàng nắm lấy tay Lam Diễm: "Diễm Diễm, lên xe đi."

"Ai muốn ngồi trên xe của anh ta, tớ không ngồi!"

"Tại sao?"

Khương Nguyễn không giấu được sự tò mò. Chẳng lẽ Lam Diễm quen anh trai mình?

Lam Diễm nghẹn lời, cũng không thể nào nói với Nguyễn Nguyễn rằng tên khốn lúc trước chính là anh cả của cậu.

Ý cười trong mắt Khương Doanh càng đậm hơn.

Tài xế đã chất hết hành lý lên xe, Khương Doanh nói: "Nguyễn Nguyễn, Diễm Diễm, lên xe đi."

"Anh gọi ai là Diễm Diễm?"

"Em không cho tôi biết tên, tôi chỉ nghe Nguyễn Nguyễn gọi em là Diễm Diễm, không đúng sao?"

Lam Diễm lại nghẹn họng. Cậu không muốn nói tên thân mật của mình cho tên khốn kiếp này, lại càng không muốn nghe tên kia gọi mình thân thương đến thế.

"Diễm Diễm, lên xe đi."

"Tôi tên Lam Diễm!"

Lam Diễm bỏ người đàn ông lại phía sau và tức giận lên xe.

Khương Nguyễn đi theo, vừa định ngồi vào thì nghe thấy có người gọi mình, cậu ngạc nhiên nhìn sang.

Tạ Phong đứng cách đó không xa, muốn thở dài, nhưng lại có người tới trước.

"Tạ Phong."

"Khương Doanh."

"Sự việc lần trước, cảm ơn."

"Không có gì, cũng không phải vì cậu."

Hai người chỉ chào hỏi đơn giản, cũng không nói chuyện gì thêm.

Khương Nguyễn vội vàng nói: "Tớ đi tìm anh trai, Diễm Diễm cậu về trước đi."

Cửa xe đóng sầm lại.

Lam Diễm: "..."

Lần này Khương Doanh thật sự không khống chế được mà nhếch khóe miệng, nhìn em rể của mình cũng vừa lòng hơn hẳn.

Khương Doanh ngồi vào ghế lái, nói với tài xế: "Tôi sẽ tự lái xe, anh có thể bắt taxi về, tiền xe sẽ được hoàn lại."

"Cạch!" Cửa xe đã khóa.

Lam Diễm: "...Mở cửa ra, tôi muốn xuống xe!"

Khương Doanh nổ máy, đạp ga. Sau khi xe đi được một quãng, anh hỏi: "Phía sau có ổn không? Tôi xin lỗi, tối đó tôi đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng không ngờ vẫn làm tổn thương em."

Lam Diễm cười lạnh nói: "Anh còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi, tên tội phạm này!"

"Có phải anh đã tính kế tôi lâu rồi đúng không? Anh không bật đèn trong phòng chỉ vì sợ tôi nhìn thấy mặt anh. Không ngờ tôi vẫn nhìn thấy, anh sợ tôi trả thù và anh nên mới tự động xuất hiện."

"Không phải."

Khương Doanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Dường như lúc vào em giãy dụa rồi rút thẻ cửa phòng ra, tôi không có tắt đèn."

"Đáng lẽ sáng hôm đó anh nên đánh thức em dậy. Chăm sóc em là điều anh nên làm."

"Ha, anh cút ra xa chút là điều tốt nhất làm cho tôi rồi."

Người đứng đầu nhà họ Khương, thực lực cậu so không bằng.

Anh cả của Nguyễn Nguyễn, y không thể làm gì theo cảm xúc được.

Cơn giận này, y chỉ có thể nuốt chửng mà thôi.

Khương Doanh giả vờ như không nghe thấy những lời này, phối hợp nói: "Có thể vừa rồi em chưa nghe thấy. Tôi tên là Khương Doanh, Doanh trong Thâu Doanh (thắng thua),28 tuổi, tôi cao 186,8cm, nặng 75,3kg và có cơ bụng 8 múi, 20,1cm."

"Bố mẹ tôi còn sống, có hai em trai. Hiện tôi đang đảm nhiệm vị trí CEO của tập đoàn Khương thị, trong tài khoản tiết kiệm cơ hơn 3,5 tỷ. Tôi có 8 mỏ kim cương, 10 mỏ ngọc bích, 13 mỏ than, cổ đông của nhiều công ty, trong ngân hàng còn có đồ trang sức đá quý, bất động sản có..''

"Những thứ này tôi đã lập thành văn kiện, hôm nay tôi không mang theo, sẽ gửi lại cho em sau."

20.1, họ Khương nhà anh đúng là đồ trâu bò.

Lam Diễm nghiến răng nghiến lợi, không biết đối phương nói với mình chuyện này là có mục đích gì, bèn không kiên nhẫn hỏi: "Cuối cùng là anh muốn làm gì?"

Khương Doanh tìm một chỗ đậu xe, mặc dù hắn cảm thấy chuyện này cần phải có dịp trang trọng hơn để nói, nhưng chắc chắn vừa mở cửa thì con mèo hoang nhỏ sẽ bỏ chạy.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

"Khỏi."

"Chúng ta kết hôn nhé."

Lam Diễm lại sắp tức giận rồi, ai lại muốn cưới một ông chú khô khan chứ? "Anh có bệnh à, tôi đã nói là không cần!"

"Nếu chúng takết hôn rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

Lão già cổ hủ đúng là đồ cổ hủ.

Chưa nói đến chuyện Lam Diễm không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa, chỉ nói riêng chuyện người này muốn ép y kết hôn cũng chỉ là đang mơ mà thôi!

"Tôi mới 18 tuổi, lại đi cưới tên ma đầu như anh, đến cục dân sự hỏi xem, 18 tuổi có được kết hôn không?"

Khương Doanh: "..."

——

Bên kia, Khương Nguyễn - không biết đề nghị của anh cả đã thất bại - đang cố gắng xụ mặt không thèm nhìn người cách mình vài mét. Nếu không nghĩ đến việc không thể gặp anh trong vài ngày, cậu đã không ở lại.

Tạ Phong có chút cảm giác được thương mà sợ, đi về phía bạn trai nhỏ của mình.

"Nguyễn Nguyễn, kỳ nghỉ vui vẻ."

"Tôi không vui." Khương Nguyễn buồn bực nhìn anh, "Anh thà chiến tranh lạnh với em còn hơn sống chung với em, anh hết thích em rồi đúng không?"

Mấy ngày nay Khương Nguyễn cảm thấy cực kỳ khó chịu, lúc này gặp lại người khiến cậu đau lòng khổ sở, bao nhiêu uất ức cố nén lại trước kia giờ lại không nhịn được nữa.

Tạ Phong nhìn mắt người trên đầu trái tim đỏ ửng, trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn gấp trăm lần: "Anh thề, nếu anh mà thay lòng đổi dạ thì cả đời này anh bị bất lực."

Khương Nguyễn: "Vậy anh.."

Tạ Phong che miệng ngăn cậu nói: "Chờ một chút, Nguyễn Nguyễn, em chờ một chút được không?"

Khương Nguyễn bĩu môi, thầm nghĩ anh cũng có cho em nói đâu, hỏi làm gì chứ.

Xung quanh có quá nhiều người nên Tạ Phong dẫn bọn họ đến một nơi yên tĩnh.

Đến nơi không còn ai, hắn không còn kìm nén nỗi khao khát trong lòng được nữa, gần như muốn nuốt chửng người đã quanh quẩn trong đầu hắn mấy ngày nay.

Khương Nguyễn nhiệt tình đáp lại, cũng không chỉ mỗi đối phương như thế, mỗi lần nhìn thấy người này đang đợi mình ở tầng dưới, cậu đều khó có thể kiềm chế được tốc độ muốn gặp anh.

Khương Nguyễn khó thở, Tạ Phong bước ra xa một chút khi bắt gặp ánh mắt mơ màng của bạn trai nhỏ, hắn lại không tự chủ được mà ngậm đôi môi mềm mại đó vào miệng mình.

Hai người dây dưa hồi lâu mới tách ra.

Tạ Phong suy nghĩ một chút, bấm vào một trang nào đó trên điện thoại, sau đó đưa cho Khương Nguyễn: "Trước đó em nói muốn ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ, bây giờ em còn muốn không? "

Khương Nguyễn hơi ngạc nhiên, thấy anh đã đặt xong vé máy bay luôn rồi, là một thành phố gần biển ở phía nam.

"Tại sao anh không nói gì với em?"

Tuy rằng không trả lời nhưng hắn đều đọc hết tin nhắn Tạ Phong gửi cho mình, mỗi lần Tạ Phong đến gặp cậu cũng đều nhìn thấy, nhưng cậu không xuống.

Ánh mắt Tạ Phong nhìn cậu không chớp, trong lòng trống rỗng suốt mấy ngày bây giờ mới cảm thấy sống động, cười nói: "Anh muốn đích thân nói cho em biết, nên mới ở đây."

Khương Nguyễn trừng mắt nhìn anh: "Nhưng hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh."

Tạ Phong sửng sốt một chút: "Em muốn đi?"

Đêm qua không ngủ được nên nghĩ về vài điều bạn trai nhỏ từng nói, nhớ đến việc cậu nói muốn đi chơi, nên hắn nhanh nhảu không kịp suy nghĩ đã mở ứng dụng rồi đặt vé máy bay.

Thực ra không nghĩ đến việc bạn trai đang tức giận sẽ đi với hắn.

"Vé anh cũng đã mua rồi, hoàn vé cũng phải mất phí mà, đương nhiên muốn đi."

Khương Nguyễn dẫn hắn đi đón xe: "Anh thu dọn hành lý xong chưa?"

"Chưa." Tạ Phong đâu ngờ rằng cậu sẽ đi.

"Vậy bây giờ đi thu dọn."

Anh cả Khương, người vừa cầu hôn không thành, còn chưa kịp ổn định tâm trạng thì đã bị em trai gọi về giao hành lý, đồng thời hắn cũng làm tài xế đưa người ra sân bay.

Hai người vội vàng lên máy bay, không ngờ Tạ Phong lại say máy bay, vừa lên đến nơi đã ỉu xìu.

Sau khi uống thuốc say máy bay, Tạ Phong tựa đầu vào vai Khương Nguyễn, hơi cau mày, trông rất khó chịu.

Khương Nguyễn vô cùng lo lắng, vậy mà người nước ngoài đối diện cậu vẫn muốn nói chuyện với cậu.

"Xin chào, người phương Đông xinh đẹp. Tên tôi là Afu, bạn thật xinh đẹp. Tôi có thể biết tên bạn không?"

Khương Nguyễn không để ý, không lẽ không thấy bạn trai cậu vẫn còn ở bên cạnh sao, còn đi tới bắt chuyện, đúng là đồ không có đạo đức.

Afu cũng không cảm thấy lạc lõng. Người đẹp luôn có những đặc quyền mà.

Về phần người đàn ông có vẻ ngoài rất gần gũi với mỹ nhân này, hắn cũng không quá quan tâm, hắn tự tin với điều kiện của bản thân thì hầu hết mọi người đều sẽ siêu lòng với hắn, rồi sẽ sa vào vòng tay hắn thôi.

Tất nhiên, nếu người đàn ông phương Đông này rất yêu bạn trai của mình thì hắn cũng không ngại gian díu sau lưng, chỉ trao đổi tình cảm trên giường và đưa ra những khoản trợ cấp hậu hĩnh, điều này sẽ không làm tổn hại đến mỹ nhân và bạn trai của cậu ta.

Trước đây hắn sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng như hắn vừa nói thì những người đẹp luôn có những đặc quyền đặc biệt.

"Được thôi, xem ra tôi không có hân hạnh được biết tên mỹ nhân." Afu nhún vai, "Lần này tôi đến Hải Thành để nghỉ ngơi. Ở đó tôi mua một hòn đảo và định mời vài người bạn đến chơi. "

Afu đưa danh thiếp của mình ra, "Nếu bạn muốn đến chơi, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Khương Nguyễn không trả lời, thấy giọng nói của hắn ta đã làm phiền bạn trai, cậu tức giận nói: "Phiền ngài im lặng một chút, bạn trai tôi đang nghỉ ngơi."

"Được rồi được rồi, tôi sẽ im lặng ngay bây giờ."

Ở nơi Khương Nguyễn không nhìn thấy, Afu đã nhét danh thiếp vào túi cậu.

Hai người vội vàng đến nơi, nhưng Tạ Phong đã sắp xếp trước khi lên máy bay. Hắn không đặt khách sạn mà là đặt khu nghỉ dưỡng.

Khu nghỉ dưỡng rất gần bờ biển, có thể đi ô tô trong mười phút. Vốn dĩ hắn muốn đặt hai phòng, nhưng nghĩ đến bạn trai vừa mới chịu để ý lại mình nên thành ra lại không dám.

"A, cuối cùng chúng ta cũng đến rồi."

Khương Nguyễn nằm trên chiếc giường êm ái, cảm giác toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều lỏng lẻo.

Họ ở trong một ngôi nhà trên cây xinh đẹp, lơ lửng trên không cao vài mét và có thể leo lên bằng thang. Phía sau là một cái cây lớn cần nhiều người vây quanh.

Tạ Phong kéo cậu đứng dậy, nói: "Đến giờ nên ăn rồi, Nguyễn Nguyễn muốn ăn cái gì?"

"Đương nhiên là đặc sản đồ ăn nơi này." Khương Nguyễn bị hắn kéo lên, dựa theo lực vực lên nhưng vừa buông ra thì lại nằm xuống.

Tạ Phong ôm cậu lên: "Chúng ta đi thôi."

"Anh đặt em xuống nhanh." Bị ôm thế này ra ngoài, cho người ta nhìn thấy thì không có ý tứ xíu nào hết.

Tạ Phong bế cậu ra ngoài rồi mới đặt cậu xuống. Lần đầu tiên Khương Nguyễn đi du lịch cùng bạn trai, tinh thần cậu cực kỳ phấn chấn.

"Trời ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, người phương Đông xinh đẹp, thật trùng hợp."

Giọng nói ngạc nhiên của Afu vang lên từ phía sau, "Cậu đi ăn à? Vừa lúc, chúng ta cùng đi nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.