Bùi Thanh Thiển ngạc nhiên nhìn bà nội.
Bà nội…sao bà lại biết?
Cố Thừa Viễn ở bên cạnh đang cố hạ thấp sự tồn tại của mình, nghe thấy những lời đó mới ý thức rằng…
Anh ta được ở lại một lúc lâu là do bà nội ngầm cho phép.
“Bà muốn làm sao…” Mộ Diễn Chi cúi đầu.
“Sao tôi biết được?”
Bà nội đau lòng nói: “Mộ Diễn Chi, anh tưởng bà sống bấy nhiêu năm qua là uổng phí hả?”
Mộ Diễn Chi đứng như trời trồng ở đấy, không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
“Anh và Thanh Thiển kết hôn năm năm, con bé đối xử với anh như nào cả nhà đều thấy.” Càng nói bà nội càng cảm thấy khổ sở: “Nếu con bé thay lòng đổi dạ thì cần gì phải chờ đến tận giờ?”
Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi cảm thấy mở miệng nói chuyện là một chuyện khó khăn vô cùng.
Bà nội tức đến run người: “Đầu tiên là chạy tới trước mặt tôi xin ly hôn, tôi không đồng ý, sau đó rêu rao Thanh Thiển nɠɵạı ŧìиɦ với Cố Thừa Viễn. Ý là gì, anh tưởng tôi già rồi nên hồ đồ không nhìn nổi đúng không?”
“Bà nội…” Bùi Thanh Thiển đè tay bà nội lại.
“Thanh Thiển ngoan, thời gian này khiến cháu chịu khổ, nhưng cháu không cần phải chùn bước, bà nội sẽ xả giận giúp cháu.” Bà nội rút tay, nhẹ nhàng vỗ tay trấn an Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển thấy bà bảo vệ mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Bà nội run rẩy giơ tay lên rồi lại buông xuống: “Mộ Diễn Chi, anh có nghĩ anh làm vậy, Thanh Thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937377/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.