Tần Như dừng bước, quay đầu liếc Mộ Diễn Chi, rồi mặc kệ anh, tiếp tục đi lên tầng.
“Thanh Thiển à.” Bà nội có rất nhiều chuyện muốn nói với Thanh Thiển.
Bà ấy nắm tay Thanh Thiển, luyến tiếc không nỡ buông, lẩm bẩm nói từng câu từng câu: “Trong cuộc hôn nhân này, nó muốn ly hôn, cháu chỉ có thể chấp nhận, quá bị động…”
Bùi Thanh Thiển thấy bà nội bảo vệ cô như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi: “Không sao ạ.”
“Tí nữa bà đưa sổ hộ khẩu cho cháu.” Bà nội nghẹn ngào nói: “Cháu muốn ly hôn thì cùng nó đi công chứng ly hôn, không muốn ly hôn cũng được.”
Bà nội dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Mặc kệ quyết định như thế nào thì bà nội và Tần Như đều đứng ở bên cháu.”
Được bà nội và Tần Như bảo vệ mà Bùi Thanh Thiển thấy hốc mắt cay cay: “Cảm ơn bà nội.”
“Có chuyện…” Bà nội cố gắng nén lại nước mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi: “Bà muốn, nếu cháu và Diễn Chi không còn tiếp tục thì đừng xa lạ với bà nội.”
Bà nội nói thêm: “Nếu có thể thì cứ coi bà nội và Tần Như thành người nhà của cháu được không?”
Bùi Thanh Thiển trịnh trọng gật đầu: “Vâng ạ!”
Bà nội vỗ tay Bùi Thanh Thiển, trong lòng luôn thấy nuối tiếc, cô gái tốt như vậy mà…
Nhà bọn họ không giữ được?
“Mẹ!”
Tần Như đứng trên tầng, rầu rĩ gọi.
Bà nội ngẩng đầu lên nói: “Lấy sổ hộ khẩu rồi thì xuống đi, con còn đứng trên đó làm gì?”
“Sổ hộ khẩu…” Tần Như không biết nói như nào.
“Để trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937378/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.