"Dụ Hoa Đình, trên đời này không có nhiều cái ngộ nhỡ như vậy." Bùi Thanh Thiển đáp lại ánh mắt của Dụ Hoa Đình: "Anh ấy thích Joanna. Điều đó có nghĩa là anh ấy thích Joanna. Cả đời này không thể yêu tớ được."
Cô hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Cho nên cô cũng rất tỉnh táo khi không nghĩ đến khả năng Mộ Diễn Chi sẽ yêu mình, để tránh rước phiền não cho bản thân.
“Cậu vẫn lý trí như trước đây.” Dụ Hoa Đình cảm khái từ đáy lòng.
Bùi Thanh Thiển rất bình tĩnh: "Đây là ưu điểm lớn nhất của tớ"
“Cũng phải.” Dụ Hoa Đình nhìn chằm chú Bùi Thanh Thiển, đột nhiên cảm thấy bầu không khí như vậy vừa đúng lúc thích hợp để tỏ tình.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ nhàng, cùng với ánh mắt của mọi người xung quanh...
Mọi thứ dường như đang hối thúc anh ta nhanh chóng nói ra những điều mà anh ta đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay.
Cổ họng Dụ Hoa Đình cuộn lại.
Trong phòng thí nghiệm, anh ta luôn tỉnh táo và sáng suốt để lên kế hoạch cho mọi việc, nhưng lúc muốn nói ra những lời đó, anh ta lại như biến thành cậu thanh niên vừa mới trải đời.
Anh ta có chút bứt rứt: "Thanh Thiển?"
“Hả?” Bùi Thanh Thiển thờ ơ hỏi.
Màn khiêu vũ mở màn lần này chỉ là nhiệm vụ của cô, với cô mà nói chẳng qua là một nhiệm vụ, đợi đến khi nhiệm vụ này kết thúc, cô sẽ về nghỉ ngơi.
"Tớ…"
Ngay khi Dụ Hoa Đình vừa nói ra một chữ, Bùi Thanh Thiển cảm thấy có người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937375/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.