Cố Thừa Viễn cầm ly rượu lên uống một hơi: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Joanna nghe vậy, hụt hẫng đấm anh ta một cái: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao.”
“Nếu không thì sao?” Cố Thừa Viễn xoa xoa chỗ bị cô ta đánh: “Chẳng lẽ tôi phải cam đoan với cô là kế hoạch này nắm chắc thành công trăm phần trăm à?”
Joanna nhăn mặt khó chịu.
“Còn nữa, tôi nhắc nhở cô trước.” Cố Thừa Viễn cảm thấy mình quá ngu, nhưng sau khi thấy Joanna anh ta mới cảm thấy chỉ số thông minh của mình còn tạm ổn: “Bà nội và dì Tần không có ấn tượng tốt với cô, sau này có gặp hai người họ thì cố gắng thu mình lại.”
“Chẳng lẽ trước đây tôi không như vậy với hai người họ?” Joanna lầm bầm.
“Cô có hiểu cái khác giữa trước và nay không?” Cố Thừa Viễn nhìn cô ta với ánh khinh bỉ: “Hồi đó có Mộ Diễn Chi bảo vệ cô, hai người họ lười so đo nên mới không quan tâm cô làm gì.”
Joanna ngoan ngoãn im miệng.
“Bây giờ Mộ Diễn Chi không ở bên cô, cô và hai người họ nói chuyện với nhau chẳng cần phải dè chừng…” Cố Thừa Viễn nói chậm lại: “Cho dù cô và Mộ Diễn Chi có hòa hảo lại với nhau, hai người họ cũng sẽ trở thành vật ngáng chân lớn nhất trên đường cô gả vào nhà họ Mộ.”
Joanna khó chịu trả lời: “Được rồi, sau này tôi nói chuyện với hai người họ sẽ lễ phép hơn!”
Nói xong cô ta cong môi cười qua với anh ta.
“Còn nữa…” Cố Thừa Viễn liếc nhìn điện thoại cô ta: “Sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937364/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.