Mấy cái mánh khóe nhàm chán này cho đến hiện tại đối phương đã chơi ba lần rồi.
Bùi Thanh Thiển không định chơi với đối phương nữa, vừa định ném tờ giấy vào thùng rác, chợt phát hiện phía sau có dòng chữ.
Cô lật lại.
Có ba dòng.
“Cô còn ba ngày nữa.”
“Nếu sau ba ngày mà cô vẫn không biết tôi là ai, tôi sẽ lấy đi một thứ quan trọng đối với cô.”
“Còn nữa, xét thấy cô vẫn mãi không phối hợp chơi trò chơi này với tôi, khiến tôi trông giống như một kẻ ngốc, sáng mai tôi sẽ cho cô một hình phạt nho nhỏ.”
Bùi Thanh Thiển buồn ngủ vô cùng, xem xong cũng chẳng để tâm gì, tiện tay xé tờ giấy ra từng mảnh, rồi ném vào thùng rác, trở về phòng ngủ và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô ngáp liên tục rồi đi tới mở cửa và nhìn thấy mặt mũi Bùi Thanh Mạch đang sưng lên đứng ở cửa, lại nghĩ đến nội dung trên mảnh giấy, cô lập tức tỉnh lại ngay.
Chẳng lẽ nội dung trên tờ giấy đó không phải là một trò đùa dai... mà là sự thật sao?
Cô lo lắng hỏi: “Không phải hôm qua em đến trường để thu dọn đồ đạc à?”
“Ừm.” Bùi Thanh Mạch cúi đầu xuống, đứng ở hành lang thay giày.
“Cái này ..." Bùi Thanh Thiển nhìn khuôn mặt đầy những vết bầm tím trước mặt, vô cùng đau lòng nói: “Chuyện gì vậy?”
Cô hỏi: “Có phải là Cố Tư lại chọc ghẹo em không?”
“Không phải.” Bùi Thanh Mạch ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Thanh Thiển: “Chị à, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937365/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.