“Đúng vậy.” Tần Như nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu điều tra ra không phải con ruột thì phải làm sao?”
“Nếu nói như vậy thì…” Bà nội cũng không biết làm sao: “ Mẹ thấy chúng ta nên đăng ký cho nó một lớp nâng cao EQ.”
Tần Như nghe vậy, lấy điện thoại ra: “Con đi liên lạc với bệnh viện giám định.”
“Mẹ gọi hỏi mấy người bạn.” Bà nội vì Mộ Diễn Chi mà tan nát cả trái tim: “Xem có lớp cấp tốc tăng EQ nào đáng tin để đăng ký sớm…”
Bệnh viện thì dễ gọi nhưng lớp tăng EQ cấp tốc thì khó.
Mỗi lần bà nội gọi, đối phương tiếp máy, nghe rõ ý của bà thì cúp máy luôn.
Bà ôm điện thoại, sầu não than thở: “Chẳng lẽ không thể cứu nổi Mộ Diễn Chi?”
“Mẹ, mẹ xem mấy giờ rồi.” Tần Như nhắc nhở.
Bà nội liếc nhìn đồng hồ: “Mười một rưỡi.”
“Vâng.” Tần Như nhìn về phía trước, tay cầm tay lái.
Bây giờ người lớn tuổi thường hay đi ngủ sớm, thường thường vào tầm giờ này mười một giờ rưỡi đã sâu giấc…
Mà vẫn nghe điện thoại của bà nội, thấy rõ đối phương rất để ý người bạn này.
“Đã muộn vậy rồi?” Bà nội cũng thấy hơi buồn ngủ: “Vậy để sáng mai rồi gọi.”
Tần Như không nói gì.
Trong xe yên tĩnh.
Trong quán bar.
Âm nhạc mở đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy đều là đám thanh niên nam nữ phóng túng.
Cạnh quầy bar.
Joanna khóc không biết trời đất là gì: “Anh nói xem tại sao Mộ Diễn Chi lại đối xử với tôi như vậy!”
“Thật sự muốn biết?” Cố Thừa Viễn lắc lắc ly rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937363/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.