Joanna giận đến mức viền mắt đỏ lên: “Dì nói cháu trộm đồ của dì, vậy dì có chứng cứ không?”
“Đương nhiên là có!” Mẹ Mộ lấy di động ra, mở tin nhắn rồi giơ lên trước mặt Joanna: “Nhìn thấy chưa, đây là chứng cứ!”
Joanna nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau một lúc lâu, cô ta vẫn không hiểu gì sất: “Đây không phải là tin nhắn nhắc nhở sao?”
Cô ta thật sự không hiểu, tin nhắn này đâu có liên quan đến mình.
“Tôi ở ngoài, thế mà thẻ của tôi lại bị người ta mang vào cửa hàng này để tiêu xài.” Thấy đối phương chưa gặp quan tài chưa đổ lệ, mẹ Mộ cũng không màng thể diện của đối phương, phang tất cả chứng cứ vào mặt cô ta: “Tôi nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ tóm kẻ nào trộm thẻ của tôi, nào ngờ vừa tới đây thì thấy cô ở ngay trong cửa hàng này...”
Bà dừng lại giây lát để hỏi: “Joanna, cô còn lời nào để nói nữa?”
"Cháu đang ở trong cửa hàng nên chứng tỏ tôi là kẻ trộm sao?” Joanna ấm ức muốn khóc: “Lỡ như trùng hợp thì thế nào?”
“Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?” Mẹ Mộ tỏ vẻ chán ghét: “Nể tình quen biết cô từ khi cô còn bé, tôi mới đồng ý chuyện lớn hóa nhỏ. Nếu cô biết điều thì mau giao thẻ ra đây.”
"Không thì chúng tôi sẽ để cảnh sát giải quyết chuyện này!” Bà nội ở bên cạnh bổ sung: “Chắc cô không muốn vào đồn cảnh sát chứ?”
“Cháu nói lại với các người lần nữa, cháu không có trộm!” Joanna vùng vẫy khỏi tay mẹ Mộ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937357/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.