"Đúng là không thể...” Bà nội nhỏ giọng trả lời: “Nhưng con không cảm thấy là nếu Thanh Thiển ở ngay đây, chúng ta sẽ nói ra lời xin lỗi dễ dàng hơn sao?”
Mấu chốt là Bùi Thanh Thiển không có mặt ở đây.
Bà ấy thà dâng cái mạng già cho người khác chứ không muốn nói lời xin lỗi.
Mẹ Mộ vô cùng đồng cảm, bà vuốt ve di động nhiều lần, rối rắm rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho Bùi Thanh Thiển.
Trong phòng ngủ còn sáng đèn.
Bùi Thanh Thiển ôm máy tính, đang tìm việc bán thời gian trên diễn đàn thì nghe tiếng chuông di động reo vang, cô tiện tay cầm máy lên: “Alô?”
"Thanh Thiển ơi...” Mẹ Mộ khá ngượng ngùng.
“Sao vậy ạ?” Bùi Thanh Thiển đặt máy tính sang bên cạnh, nghiêm túc nghe mẹ Mộ nói.
Mẹ Mộ thật kỳ lạ: “Hôm nay mẹ nói oan cho một cô gái...”
“Mẹ nhận lỗi với đối phương chưa?” Bùi Thanh Thiển nhẹ nhàng hỏi.
Mẹ Mộ nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, không hiểu sao trong nháy mắt, lòng bà vững vàng hơn hẳn: “Vẫn chưa kịp, cô ấy chạy mất rồi.”
“Mẹ có quen cô ấy không?” Bùi Thanh Thiển nghĩ cách giải quyết giúp bà: “Nếu quen thì đợi khi nào có thời gian, gặp mặt xin lỗi.”
“Cô ấy chính là Joanna.” Mẹ Mộ nhỏ giọng than thở.
Bùi Thanh Thiển buồn cười hỏi: “Vậy thì sao ạ?”
Cô hiểu được là mẹ Mộ còn có chuyện muốn nói...
“Lúc mẹ xin lỗi, con có thể đi chung không?” Mẹ Mộ nhờ cậy: “Không thì mẹ sợ mình nói không nên lời.”
“Được ạ.” Bùi Thanh Thiển trả lời từ tốn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937358/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.