Bùi Thanh Thiển im lặng.
"Chú cũng biết hiện giờ trong tay cháu không có tiền.” Ông Cố thấy Bùi Thanh Thiển cúi đầu, có vẻ trầm tư, tưởng đâu cô nghe lời mình, không định tố cáo nữa...
Ông ấy lại dịu giọng, tỏ thái độ mềm mỏng: “Bảo cháu lấy hơn trăm nghìn ra ngay lập tức, cháu tuyệt đối không có nổi.”
Bùi Thanh Thiển ngước lên, quan sát người đàn ông đứng tuổi ngồi trước mặt mình.
Mọi ngày, hễ cô và Cố Thừa Viễn mâu thuẫn, ông Cố luôn đứng về phía cô và răn dạy Cố Thừa Viễn.
Cho nên như một thói quen, cô cảm thấy ông Cố là người tốt.
Nhưng cô lại quên mất một điều...
Đó là đối với những kẻ làm ăn, không có tốt hay xấu mà chỉ có lợi ích.
Bùi Thanh Thiển đặt túi xách ngay bên cạnh.
Vậy thì vấn đề là đây...
Tại sao cô phải tố cáo ông Cố, công ty kia được thành lập chủ yếu để Tiểu Cần chơi đùa thôi, sao ông Cố lại cuống lên thế này?
Có vẻ như không cần nói cũng biết đáp án.
“Cho nên...” Ông Cố cười tủm tỉm: “Chúng ta có thể đổi sang cách giải quyết khác.”
Bùi Thanh Thiển nhìn ông Cố: “Ví dụ?”
“Chú không bảo cháu trả tiền, cháu không tố cáo cô ấy.” Ông Cố đưa ra biện pháp giải quyết.
Bùi Thanh Thiển đứng dậy: “Tôi không chấp nhận.”
Ông Cố lập tức sầm mặt: “Ý cô là gì?”
“Ý tôi là...” Bùi Thanh Thiển thuận miệng trả lời: “Tôi sẽ trả lại tiền cho ngài.”
Ông Cố hỏi: “Cô có tiền sao?”
“Có thể hỏi mượn người khác.” Bùi Thanh Thiển để lại câu này, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937342/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.