Chủ tịch Cố tìm mình sao? Bùi Thanh Thiển không cần suy nghĩ cũng biết nguyên nhân, cô mỉm cười rồi nói với thư ký: "Tôi đến ngay." "Được." Trong nhà hàng dưới lầu. Bố Cố ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, rất dễ thấy. Bùi Thanh Thiển vừa tới liền thấy bố Cố, cô đi tới trước mặt ông và chủ động lên tiếng: "Chủ tịch Cố, nghe nói chú tìm cháu có việc ạ?" "Cũng không phải chuyện quan trọng gì." Bố Cố cười híp mắt nói: "Ngồi xuống trước đi." Bùi Thanh Thiển ngồi ở phía đối diện, đợi ông ấy lên tiếng. "Trước khi đến đây cháu ăn sáng chưa?" Bố Cố đưa menu qua cho Bùi Thanh Thiển: "Nhìn xem có gì muốn ăn không. Chú mời cháu." Bùi Thanh Thiển nhận lấy menu rồi để lên bàn: "Chủ tịch Cố, chú có gì cứ nói thẳng là được, không cần phải khách sáo như vậy." "Thật ra chắc là cháu đã đoán được rồi." Bố Cố dựa ra sau: "Chuyện mà chú muốn nói với cháu liên quan đến Tiểu Cần." Cô quả thật đã đoán được rồi... Nhưng Bùi Thanh Thiển cũng không tiếp lời. "Không phải sao, tối hôm qua cháu nói ở cửa hàng là muốn đến cục giá cả báo cáo Tiểu Cần." Bố Cố nhìn Bùi Thanh Thiển: "Sau khi về, Tiểu Cần lăn qua lộn lại mãi không ngủ được..."
"Chú nghe nói chất lượng giấc ngủ của phụ nữ mang thai không tốt thì..." Ông ấy không nói thẳng, Bùi Thanh Thiển cũng giả bộ hồ đồ theo: "Buổi tối, e là phải cực khổ chủ tịch Cố phải chăm sóc nhiều hơn." "Nhưng cô ấy trước đây chưa từng như vậy." Bố Cố bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ. Bố Cố không ngờ mình đã nói đến mức này, Bùi Thanh Thiển vẫn giả ngốc với ông ấy, bỏ ly cà phê trên tay xuống, đã có hơi tức giận. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Thanh Thiển, ông ấy lại nén cơn giận xuống: "Sáng thức dậy, cô ấy nói với chú rằng sợ bị cháu báo cáo." "Chủ tịch Cố dùng cái giá này mua cho cô ta được mấy bộ son, điều này nói rõ cái giá này vốn không có vấn đề." Bùi Thanh Thiển bình tĩnh phản bác lại: "Cho dù cháu có báo cáo, cục giá cả đến điều tra, chắc chắn cũng không điều tra ra được gì..." "Bùi Thanh Thiển!" Nếu thật sự không có vấn đề gì, Tiểu Cần căn bản không cần phải sợ! Bố Cố đập bàn một cái, đứng lên nói: "Cô biết rõ ý của tôi!" "Cháu ngốc!" Bùi Thanh Thiển trả lời một cách không tự ti không kiêu ngạo: "Không hiểu." "Cái công ty son này, là ông đây đầu tư cho cô ấy mở!" Bố Cố bị cô chọc giận đến đỏ bừng mặt. "Ồ?" Bùi Thanh Thiển mỉm cười hỏi: "Cho nên tôi có thể hiểu thành, sau khi chủ tịch Cố cướp bạn gái của con trai mình, còn đầu tư cho cô bạn gái cũ này mở một công ty?" Cô đúng là không thích Cố Thừa Viễn. Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ tán thành tất cả những việc mà bố Cố làm. "Không được sao?" Bố Cố hỏi ngược lại.
Bùi Thanh Thiển không trực tiếp trả lời: "Tôi chỉ là muốn hỏi ngài, trước khi làm như vậy, ngài có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con trai mình chưa?" "Nó không có bản lĩnh nên không giữ được phụ nữ!" Bố Cố thẹn quá hóa giận nói: "Cho dù không phải tôi, cũng sẽ có người khác..." "Nhưng cho dù Tiểu Cần hẹn hò với ai thì đả kích tạo thành cho anh ta đều sẽ không quá lớn như thế." Bùi Thanh Thiển đón lấy tầm mắt của bố Cố: "Điểm này, ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai, đúng chứ?" "Đúng thì thế nào?" Bố Cố cố chấp bày tỏ: "Đây là chuyện nhà tôi, không liên quan đến cô!" Bùi Thanh Thiển chỉ mỉm cười. Trước đây cảm thấy chủ tịch Cố là một cấp trên không tệ. Bây giờ xem ra... Ông ấy với Cố Thừa Viễn cũng không cách nhau bao xa. "Tóm lại, đừng quên cô còn nợ tôi hơn mười vạn." Bố Cố trước giờ không phủ nhận bản thân mình đã xấu xa đến sâu trong rễ. Lúc đầu đồng ý cho Bùi Thanh Thiển mượn tiền, cũng vì ông ta biết rõ Bùi Thanh Thiển có năng lực, lại không thích nợ người khác... Lợi dụng cơ hội này, thi ân với Bùi Thanh Thiển, vì để có thể dễ dàng bắt bí Bùi Thanh Thiển. Cứ như bây giờ... Bố Cố đắc ý nói: "Nếu như cô kiên quyết muốn báo cáo cũng được, vậy thì trả tiền cho tôi trước, sau đó cút xéo khỏi công ty của chúng tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]