Chỉ để lại cho Mộ Diễn Chi hai bóng lưng.
Anh nhìn cánh cửa văn phòng, mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở...
Anh mím môi, cảm giác ngột ngạt trong lòng vẫn chưa tiêu tan đi chút nào.
Trong nhà để xe ở tầng dưới.
Trước sự chứng kiến của đồng nghiệp, hai người có hành động rất thân mật vừa bước vào xe đã lập tức buông nhau ra.
Bùi Thanh Thiển ngồi ở ghế lái phụ, một tay chống mặt, yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Có phải là cô đang rất đắc ý không?” Cố Thừa Viễn ngồi trong xe, không vội lái xe mà quay mặt sang nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển và hỏi.
Bùi Thanh Thiển mù mờ: “Tôi đắc ý cái gì?”
“Bố tôi rất hay soi mói. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe bố mình khen bất kỳ ai.” Cố Thừa Viễn nói rõ từng chữ: “Cô là người đầu tiên.”
Bùi Thanh Thiển quay đầu sang hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Mộ Diễn Chi cũng là một Diêm La mặt lạnh nổi tiếng trên thương trường. Cậu ta không quan tâm đến tình nghĩa, trong công việc còn hà khắc đến cùng cực.” Cố Thừa Viễn không nghĩ rằng Bùi Thanh Thiển có khả năng khiến Mộ Diễn Chi công nhận: “Nhưng dự án mà cô làm, cậu ấy chưa từng bắt bẻ được một lỗi nào.”
Bùi Thanh Thiển thờ ơ: “Cho nên?”
“Có thể đồng thời được hai người này thừa nhận, chắc hẳn là cô vô cùng tự hào đúng không?” Cố Thừa Viễn ra vẻ như là đã nhìn thấu cô.
Bùi Thanh Thiển bị anh ta làm cho buồn cười: “Nhưng những chuyện này có gì mà đáng để tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937309/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.