Bên kia im lặng một hồi lâu.
Ngay khi Cố Thừa Viễn nghĩ rằng lẽ nào anh đang có chuyện bận, không có thời gian để trả lời câu hỏi này...
Mộ Diễn Chi lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Ý của cậu là phương diện nào?”
Tầng trên.
Bùi Thanh Thiển đẩy cửa bước vào, ngay lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn...
Mẹ đang nấu ăn ở nhà sao?
Cô thay dép lê, đi tới cửa nhà bếp, nhìn thấy mẹ đang bận rộn bên trong, trong lòng đột nhiên chợt cảm thấy ấm áp và bình yên: “Mẹ.”
“Con về rồi à?”
Mẹ Bùi quay lại mỉm cười với cô: “Làm việc cả ngày đã mệt mỏi rồi, mau ra phòng khách nghỉ ngơi đi, đợi mẹ làm cơm xong sẽ gọi con ra ăn cùng.”
“Không đâu.” Bùi Thanh Thiển làm nũng, ôm mẹ từ phía sau và vùi mặt vào vai mẹ.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi?” Mẹ Bùi quở trách: “Vẫn còn giống như một đứa trẻ vậy.”
Bùi Thanh Thiển ậm ừ hai tiếng, nhưng vẫn không bỏ tay ra.
Trong phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Mạch thấy chị mình bám người đến như vậy, không những không ghét bỏ mà còn cảm thấy cô như thế này càng chân thực hơn: “Chị, không phải chị nói là dạy em học sao?”
“Đến ngay đây.” Bùi Thanh Thiển lưu luyến không nỡ buông mẹ ra, nhìn vào nồi một cái, ngạc nhiên hỏi: “Đều là món yêu thích của con à?”
“Chứ sao.” Mẹ Bùi chiều chuộng cười: “Con gái cưng của mẹ khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến. Đương nhiên là mẹ phải làm vài món ngon rồi.”
Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937310/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.