Thoáng chốc căn phòng chìm vào im lặng, Vương Kỳ cũng không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc theo dõi Kiều Úy Nhiên khiến cho cậu có chút chột dạ: “Làm sao?”
Cậu rất biết người biết ta, cậu chẳng qua chỉ là một thanh niên yếu ớt không có sức chiến đấu, Đàm Xung lúc này không ở đây, cậu cũng không nên ngang ngược gây sự.
Hai bên đấu mắt với nhau một trận, chưa đợi Vương Kỳ mở miệng, hai tên cùng phòng còn lại đã quay về.
La Nghị vừa vào cửa liền thấy Kiều Úy Nhiên và Vương Kỳ mắt lớn trừng mắt bé, gã ta lôi tay Vương Kỳ hỏi: “Có chuyện gì đấy?”
Vương Kỳ vẫn không nói chuyện, Kiều Úy Nhiên mặc kệ gã ta, quay đầu lấy chậu rửa mặt và đồ dùng cá nhân bước vào WC, sau khi xong xuôi lại làm tổ trên giường.
Cậu bị thái độ của Vương Kỳ chọc cho cáu kỉnh, chỉ có thể nhắn tin cho Đàm Xung tìm sự an ủi:
“(′;︵;`).”
Đàm Xung lập tức hồi âm: “Làm sao vậy?”
Kiều Úy Nhiên bỏ qua đoạn nhạc đệm khó chịu vừa rồi, hỏi Đàm Xung: “Anh về phòng chưa?”
“Về rồi.” Ký túc xá của Đàm Xung cũng không có ai, phỏng chừng bọn họ đánh xong mấy trận bóng liền rủ nhau đi net rồi “Chưa ai về cả.”
Kiều Úy Nhiên chính là điển hình của kiểu người khi gặp chuyện ấm ức bên ngoài, nhất định phải làm nũng với người yêu mới có thể phục hồi tinh thần.
“Em muốn gọi điện.”
Vừa gửi tin nhắn sang, Đàm Xung lập tức gọi tới. Kiều Úy Nhiên nhấn từ chối cuộc gọi sau đó tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-thich-hop/1302688/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.