Lúc ăn cơm, Kiều Úy Nhiên cứ luôn rầu rĩ không vui, mặc dù Đàm Xung thành thật khai báo không hề giấu diếm cậu chuyện gì, nhưng Kiều Úy Nhiên vẫn không nhịn được mà trào lên một chút “ích kỷ” trong tình yêu. Cậu lấy việc không được ăn món thịt xào làm lý do, cầm bát gắp hết những món mình không thích sang bát Đàm Xung, làm mình làm mẩy bắt Đàm Xung phải ăn hết.
Đàm Xung ngay thẳng thật thà không phát hiện ra tâm tình thất thường của Kiều Úy Nhiên, còn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Em ăn ít thế, buổi chiều sẽ đói đấy.”
“Không ngon!” Kiều Úy Nhiên chọc chọc bát cơm trắng: “Muốn ăn thịt xào cơ.”
Căng tin của trường đã bán hết, Đàm Xung cũng không phải đầu bếp, anh đành lấy di động tìm kiếm quanh đây: “Để tôi đặt cơm ngoài cho em nhé?”
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, sức ăn của cậu không lớn, không cần thiết phải đặt thêm đồ ăn ngoài: “Không cần đâu!”
Cậu chỉ là muốn Đàm Xung dỗ dành thôi, ăn cái gì mà ăn.
“Làm sao vậy?” Đàm Xung đã chọn món xong chuẩn bị bấm nút đặt hàng.
Kiều Úy Nhiên hờn dỗi không thành, lại không muốn nói thẳng ra miệng, tiếp tục hy vọng anh người yêu Đàm Xung EQ hơi thấp này có thể đoán ra tâm tư của cậu: “Em ăn không vào.”
“Ăn không hết thì tôi giúp em ăn nốt.” Đàm Xung vẫn dùng ngữ khí “không có gì quan trọng bằng ăn cơm”.
Ai thèm so đo với anh chuyện ăn cơm, Kiều Úy Nhiên cố gắng kiềm nén, ánh mắt làm như lơ đãng nhìn ra chỗ khác: “Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-thich-hop/1302687/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.