Vốn dĩ trong đầu Kiều Úy Nhiên toàn là mấy thứ màu vàng*, nhưng đến khi thật sự nằm trên giường cùng Đàm Xung cậu lại chỉ muốn tâm sự với anh. *bên Trung hay gọi những vấn đề liên quan đến 18+ là Hoàng nghĩa là màu vàng Đàm Xung vừa đặt cậu nằm lên giường, Kiều Úy Nhiên lập tức lăn sang một bên, cuộn tròn trùm chăn kín mít. Chợt anh nghe thấy giọng nói rầu rĩ truyền đến từ trong chăn: “Đàm Xung…” “Hửm?” Đàm Xung nằm xuống bên cạnh Kiều Úy Nhiên, đang muốn đào người ra từ trong ổ chăn thì Kiều Úy Nhiên lại chủ động ló đầu ra nhìn anh. Kiều Úy Nhiên chớp mắt, ánh mắt ghim chặt trên lồng ngực anh, không ngừng đánh giá: “Có phải em ép buộc anh không?” So sánh thể trạng của hai người, cũng chỉ có thể là Đàm Xung cưỡng ép Kiều Úy Nhiên mà thôi: “Không phải.” “Vậy vì sao anh lại đáp ứng em?” Vì sao? Bởi vì muốn thử yêu đương với cậu, bởi vì không nỡ từ chối cậu. Đàm Xung vòng tay vuốt ve sau gáy Kiều Úy Nhiên: “Chẳng có lý do gì cả, em không hài lòng sao?” “Không đâu.” Kiều Úy Nhiên chui hẳn ra khỏi chăn, ôm chầm lấy Đàm Xung sợ anh đổi ý. “Kiều Úy Nhiên.” Đàm Xung ôm cậu vào lòng: “Tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích một người con trai, tôi không biết khi yêu người ta phải làm những gì, nếu em có chuyện gì buồn bực thì phải nói với tôi, đừng tự mình giận dỗi.” Kiều Úy Nhiên cảm giác lồng ngực ấm áp dễ chịu, Đàm Xung sao lại tốt đến vậy, làm cho cậu nhịn không được lại muốn rên hừ hừ, lại muốn làm nũng. “Vậy anh có thể đừng gọi cả họ cả tên em như vậy được không?” Cách một lớp áo, Kiều Úy Nhiên há miệng cắn cắn bả vai Đàm Xung. Anh hơi khó hiểu: “Vì sao?” “Anh cứ gọi như vậy, em có cảm giác anh sắp tẩn em một trận.” Tẩn thì không đến nỗi, chỉ là Kiều Úy Nhiên muốn thân thiết hơn với Đàm Xung mà thôi. “Vậy phải gọi em là gì?” Kiều Úy Nhiên giả bộ trách móc, người ta hỏi cậu nhưng cậu nhất quyết không nói: “Anh tự nghĩ đi chứ sao lại hỏi em?” “Úy Nhiên?” Kiều Úy Nhiên nhịn cười, cái tên này giống bạn bè cậu hay dùng, không có gì đặc biệt hết: “Bạn em cũng hay gọi như vậy, anh không thể giống như bọn họ.” “Cục cưng?” Trong lòng Kiều Úy Nhiên vui vẻ đến nở hoa, ngoài miệng vẫn chưa muốn buông tha cho Đàm Xung, sao anh lại biết cái tên gọi thân mật này cơ chứ: “Có phải anh cũng gọi người khác như vậy không???” Nếu không sao có thể gọi thuận miệng vậy. “Không phải, tôi thấy Tống Tuân hay gọi Lộ Lộ như vậy.” Đàm Xung thì thầm bên tai Kiều Úy Nhiên “Được chưa?” Kiều Úy Nhiên cười hi hi thỏa mãn, vươn hai tay áp lên má Đàm Xung, sau đó lại dùng ngón tay kéo khóe miệng của Đàm Xung nhếch lên: “Anh đừng phụng phịu, cười lên nào, anh không cười em cũng không biết anh có vui hay không.” Kiều Úy Nhiên buông tay, cứng rắn ra lệnh: “Không được nhúc nhích, giữ nguyên biểu tình này.” Để Đàm Xung duy trì nụ cười rất khó, cười một lúc khóe miệng liền cứng đờ, anh nhẹ giọng nói: “Vui.” Có những niềm vui nho nhỏ nói dễ cũng không phải dễ, Kiều Úy Nhiên vốn là người hay đòi hỏi, thế nhưng cậu lại sợ mình không biết nặng nhẹ cho nên vẫn luôn không dám nói ra. Cậu cố ý ấp úng, nói úp úp mở mở: “Ừm… cái kia…” để Đàm Xung phải chủ động hỏi lại: “Hửm?” Ánh mắt Kiều Úy Nhiên lấp lánh: “Em có thể đăng ảnh lên vòng bạn bè của anh được không?” Đàm Xung vui vẻ đáp ứng, anh quyết đoán như vậy khiến cho Kiều Úy Nhiên càng nổi lên ham muốn kiểm soát, cậu soạn sẵn bài đăng sau đó nghĩ một hồi lại quyết định nhấn hủy. Liếc mắt nhìn giao diện nhắn tin của Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên thấy anh chỉ lưu lại tên mình một cách rất bình thường “Kiều Úy Nhiên”. Cậu thuận tay bấm vào khung chat, màn ảnh nền phía sau rực rỡ bắt mắt, Kiều Úy Nhiên nhìn hồi lâu mới phản ứng lại, đây chính là bức ảnh cậu thơm má Đàm Xung. Đàm Xung làm gì đây, vậy mà âm thầm lưu ảnh về cài làm hình nền trò chuyện, cậu nâng mí mắt nguýt anh người yêu bên cạnh một cái, Đàm Xung chẳng hề tỏ ra chột dạ, còn nghi hoặc hỏi lại: “Sao không đăng?” “Anh đăng đi.” Kiều Úy Nhiên đưa điện thoại di động sang cho anh, làm bộ cáu kỉnh nói: “Anh cứ viết là, bạn trai tôi.” Đàm Xung không hề do dự, soạn caption giống hệt những gì Kiều Úy Nhiên nói sau đó dứt khoát bấm Đăng. Con số hiển thị lượng người xem đang ngày càng tăng lên, Kiều Úy Nhiên có chút sợ hãi. “Anh không đặt chế độ riêng tư ư?” Cứ như vậy đăng lên, lỡ bị người quen nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Đàm Xung có chút cổ quái nhìn sang Kiều Úy Nhiên: “Vậy thì đăng lên vòng bạn bè cho ai xem?” Kiều Úy Nhiên không phải có ý này, cậu lo rằng trực tiếp đăng bài như vậy, bạn học nhìn thấy thì thôi đi, nhưng cha mẹ họ hàng nhìn thấy thì phải làm sao? “Ba mẹ anh có thấy không?” “Có!” Xong đời, cuộc tình này sẽ sớm lụi tàn sao? Kiều Úy Nhiên luống cuống tay chân cướp lấy điện thoại trên tay Đàm Xung: “Thôi xóa đi!” “Sao vậy?” Đàm Xung ấn nút khóa màn hình, né tránh bàn tay của Kiều Úy Nhiên: “Sớm hay muộn cũng sẽ biết mà.” Đàm Xung không thích nói dối hoặc che giấu, mặc dù xuất phát điểm có chút không thuận lợi nhưng đã xác định yêu đương thì phải đàng hoàng rõ ràng, không có gì phải lén lút giấu diếm. Toàn thân anh tràn đầy nghĩa khí, thiếu chút nữa khiến cho Kiều Úy Nhiên cắn vào lưỡi, nói thì dễ nhưng thực tế miệng người đời rất độc. Không đợi Kiều Úy Nhiên mở miệng, điện thoại di động Đàm Xung vang lên, anh nhìn tên người gọi đến nói: “Mẹ anh gọi video đến.” “Cái gì???” Kiều Úy Nhiên liều mạng trốn trong chăn, cậu còn chưa sẵn sàng ra mặt phụ huynh đâu. Đàm Xung không ép cậu phải chui ra, anh nhận cuộc gọi sau đó một mình đối phó với gia trưởng trong nhà: “Mẹ.” “Con trai à, bài đăng trên vòng bạn bè của con là sao vậy?” Mẹ Đàm nói chuyện rất hiền hòa, ngữ khí cũng không thể hiện sự kích động: “Con đang yêu à?” Kiều Úy Nhiên tiếp tục làm con rùa đen rụt cổ, Đàm Xung khẳng định một tiếng “Vâng.” sau đó xoay camera về phía đống chăn đang gồ lên giữa giường “Em ấy hơi ngại.” “A, thế sao, vậy hai con nghỉ ngơi sớm một chút nhé.” Tưởng rằng mẹ Đàm sẽ lập tức cúp máy, ai ngờ bà lại nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ nhìn trộm một cái được không?” Kiều Úy Nhiên kinh hãi, cậu vẫn nghe thấy tiếng trò chuyện của hai mẹ con bọn họ nha! Gia trưởng đã nói đến như vậy, cậu không tiếp tục ở lì trong chăn được, đành phải thò cái đầu rối bù như tổ quạ ra, hướng về phía màn hình nói: “Con chào bác…” “Ôi đúng là một cậu trai thật này!” Mẹ Đàm lẩm bẩm nói, ngữ khí bình thản như đang hỏi Đàm Xung tối nay ăn gì “Con tên là gì thế?” “Kiều Úy Nhiên ạ…” Kiều Úy Nhiên liếc trộm biểu tình trên mặt Đàm Xung, không ngờ anh lại bình tĩnh đến vậy. “Tiểu Kiều à, cái tên cũng rất văn thơ nho nhã…” Mẹ Đàm nhẹ nhàng thở ra “Bác còn nghĩ Đàm Xung sẽ ế suốt đời mất thôi, mấy đứa con gái không thích kiểu như nó, may là còn được con để ý…” “A…” Mẹ Đàm nở nụ cười như thiếu nữ xuân thì: “Vậy các con nghỉ sớm đi nghé, có dịp nhớ về đây chơi cùng Đàm Xung.” Cúp máy xong, Kiều Úy Nhiên còn chưa hồi thần lại: “Mẹ anh… Sao bà ấy không tức giận?” “Vì sao phải tức giận?” Cha mẹ Đàm Xung là một cặp chồng già vợ trẻ điển hình, cha anh lớn hơn mẹ anh một giáp. Thời điểm Đàm Xung chào đời, mẹ anh mới hơn hai mươi tuổi, trẻ hơn rất nhiều so với mẹ của các bạn cùng lứa, hơn nữa cha Đàm cực kỳ chiều vợ, mẹ Đàm đến giờ vẫn rất là một người phụ nữ vô tư hồn nhiên, không phải lo toan vất vả gì, bà chỉ canh cánh trong lòng một điều duy nhất đó là con trai mình có tìm được người yêu hay không. Kiều Úy Nhiên không ngờ đường tình duyên của mình lại thuận buồm xuôi gió đến vậy, cậu đã nghe qua rất nhiều câu chuyện tình yêu đồng tính trước đây, hầu hết đều không vượt qua được rào cản gia đình, cậu thương xót cho bọn họ và càng thêm lo lắng cho mình. Đàm Xung vươn tay tắt đèn: “Đi ngủ thôi.” — Chuyện yêu đương của hai người cũng không quá ảnh hưởng đến đời sống sinh viên, bọn họ tạm thời không nhắc đến chuyện ở chung. Kiều Úy Nhiên dọn về ký túc tiếp tục chọc điên bọn cùng phòng, hiện giờ có Đàm Xung đón đưa sớm tối, đám người kia cũng không dám tỏ thái độ ác liệt, phần lớn thời gian đều coi Kiều Úy Nhiên như người vô hình. Còn Đàm Xung rốt cuộc cũng thoát FA, trở thành đối tượng trêu chọc mỗi ngày của đám bạn ký túc, ngày nào anh cũng cùng Kiều Úy Nhiên ăn cơm trong căng tin. Hôm nay vừa xuống giường liền có người hô lên: “A Đàm lại đi ăn với người yêu đấy, người có tình yêu có khác, đi sớm về khuya suốt ngày, mua giúp tôi suất cơm nha?” “Không nhé!” Đàm Xung thẳng thừng từ chối. “Đừng thế mà, Đàm ca, tôi không kén chọn. Cậu tiện gì thì mua nấy, lương khô bánh rán cái gì cũng được…” Đàm Xung nhìn di động, Kiều Úy Nhiên vừa gửi tin nhắn nói muốn ăn món thịt xào trong căng tin, đi chậm sẽ hết mất, Đàm Xung phải đi sớm để kịp xếp hàng. Anh không có thời gian nghe bạn cùng phòng kỳ kèo: “Được rồi!” “Cảm ơn Đàm ca!” Căng tin ở cách ký túc xá một tòa nhà giảng đường, Đàm Xung vừa đi ngang sảnh liền nghe thấy tiếng người gọi sau lưng, anh quay đầu nhìn, là Khương Phù. Sau buổi picnic hôm đó, Khương Phù không tiếp tục liên lạc với Đàm Xung. Phương Lộ Lộ cũng không nhắc tới chuyện này nữa, mọi người dường như quên mất việc mai mối này, chỉ có mỗi mình cô ta ghi tạc trong lòng. Cô ta không có tài khoản xã hội của Đàm Xung, chỉ có số điện thoại, gọi trực tiếp thì quá đột ngột, bởi vậy cô ta không có cách nào liên hệ với anh. Đàm Xung gật đầu về phía Khương Phù, chào hỏi xã giao, Khương Phù lại chỉ đống giáo trình mới mua bên cạnh: “Đàm Xung, anh giúp em xách lên được không?” Đàm Xung nhìn thời gian, sẽ muộn giờ xếp hàng để mua thịt xào mất. Không ngờ chỉ một việc đơn giản vậy mà Đàm Xung cũng chần chừ, xung quanh có các bạn học đang quan sát, Khương Phù sợ bẽ mặt nên thúc giục một câu: “Giúp bọn em chút đi mà, sách mới nặng lắm.” “Ừ.” Đi lên đi xuống mấy chuyến, tốn hơn mười phút đồng hồ, chuông tan học đã vang lên, các sinh viên ùa ra đông nghịt, biển người đói khát hướng về phía căng tin trường, cùng lúc điện thoại Đàm Xung báo có tin nhắn mới. Là Kiều Úy Nhiên nhắn đến, cậu hỏi anh đang ở đâu, Đàm Xung vừa trả lời xong liền ngẩng đầu, thấy Khương Phù đưa cho anh một chai nước. “Đàm Xung, cuối tuần anh có thời gian không?” Đàm Xung cất di động vào túi, hiện giờ bất cứ ai hỏi anh vấn đề này anh đều trả lời đúng bài, thời gian của anh đều dành hết cho Kiều Úy Nhiên: “Không có.” “A?” Nụ cười của Khương Phù có chút khó xử, cô ta lại thăm dò: “Sao vậy, anh có bạn gái rồi sao?” Nếu không sao ngay cả cuối tuần cũng bận vậy. “Không có.” Kiều Úy Nhiên ôm sách chạy một lèo xuống tầng, trong lòng niệm chú thịt xào thịt xào, từ xa cậu đã nhìn thấy bóng lưng của Đàm Xung. Điều này thực bình thường, thế nhưng người đứng đối diện anh lại là Khương Phù, món thịt xào không còn hấp dẫn nữa, cậu âm thầm tiến đến sau lưng Đàm Xung, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì. Khương Phù thấy Kiều Úy Nhiên đang tiến về hướng này, trong lòng cô ta trào lên tư vị khó nói, tiếp tục hỏi Đàm Xung: “Không có bạn gái mà anh bận thế sao…” “Không có bạn gái.” Sinh viên đi qua đi lại rất đông, Đàm Xung không chú ý tới người đang lén lút đứng sau mình: “Tôi dành thời gian cho người yêu của mình.” Cũng bởi giọng nói của anh quá hùng hồn, Kiều Úy Nhiên đang định quay đầu bước đi, nghe thấy lời này liền trực tiếp nắm tay anh. Đàm Xung quay lại, nhận ra Kiều Úy Nhiên bèn nói: “Tan học rồi sao, vừa giúp Khương Phù và mấy bạn học bê sách lên tầng, thịt xào chắc là hết rồi, tôi mua cho em món khác nhé.” Không rõ vì sao, trực giác của Khương Phù mách bảo cô ta rằng “người yêu” mà Đàm Xung vừa nhắc đến chính là Kiều Úy Nhiên. Kiều Úy Nhiên cũng là người “rộng lượng”, cậu cười hì hì nói: “OK luôn!” Đàm Xung không tiếp tục giải thích với Khương Phù nữa, đơn giản buông một câu “Đi đây” sau đó nắm tay Kiều Úy Nhiên bước về phía căng tin. — Lời tác giả: Không ngược, không cẩu huyết, không quá dài, chỉ là một áng văn yêu đương hường thắm thuận buồm xuôi gió, bộ này có tên khác đó là <Đừng đọc, đọc xong lại ảo tưởng đấy>
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]