Trái tim rạo rực bị bóng đêm che giấu thật khéo, Kiều Úy Nhiên mân mê túi đồ của mình, toàn thân bay bổng lâng lâng, nhu thuận theo Đàm Xung vào cửa. Không ngờ người trước đột nhiên đứng lại, Kiều Úy Nhiên không chú ý liền đâm sầm vào lưng anh.
“Shhh…” Cơ thể Đàm Xung vốn rắn chắc, Kiều Úy Nhiên ăn đau xuýt xoa một tiếng.
Đàm Xung xoay người nắm lấy tay cậu, nhìn đi nhìn lại cái trán hơi đỏ ửng của Kiều Úy Nhiên: “Đập đầu rồi à?”
“Không sao.” Cổ tay truyền đến xúc cảm ấm áp, tâm trí Kiều Úy Nhiên có chút xao động.
Đàm Xung nâng cằm cậu lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán, đau hay không Kiều Úy Nhiên cũng không biết, chỉ là cậu cảm thấy máu toàn thân đang đổ về vị trí mà Đàm Xung đang chạm vào khiến nó nóng lên.
Biểu tình của anh không có biến hóa gì, chỉ là ánh mắt so với mọi ngày càng chăm chú hơn, thêm vài phần thâm tình khiến cho Kiều Úy Nhiên không nỡ rời mắt, thậm chí kìm lòng không nổi mà nuốt nước bọt, lời nói vuột khỏi miệng: “Đàm Xung… anh sẽ hôn em chứ?”
Lần này Đàm Xung không phủ nhận ngay lập tức, anh mở to mắt nhìn cậu, ngực hơi phập phồng, có thể mơ hồ nhìn thấy anh đang thở dài.
Kiều Úy Nhiên không muốn từ bỏ, ánh mắt cậu lập lòe vài đốm sáng: “Đàm Xung… anh có một chút nào… thích em không…”
Đàm Xung trầm mặc, ánh lửa trong mắt Kiều Úy Nhiên dần dần lụi tắt, nụ cười và sự mong đợi trên mặt cũng đông cứng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-thich-hop/1302685/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.