Lời này của Kiều Úy Nhiên có ý nghĩa sâu xa, cộng thêm biểu tình giả bộ đứng đắn khiến cho Đàm Xung đột nhiên bật cười.
Dao đã mài súng đã lau, tất cả đã sẵn sàng để ra trận, đột nhiên bị cười khiến cho Kiều Úy Nhiên xấu hổ vô cùng, từ đỉnh đầu đến gan bàn chân đỏ lựng như con tôm luộc. Cậu vội vàng trèo xuống rúc vào trong chăn, nắm tay đấm lên ngực Đàm Xung: “Ai nha anh cười cái gì đấy!!!”
Thật vất vả hâm nóng bầu không khí sau đó lại bị phá hoại, Đàm Xung là cái tên sát phong cảnh!
Anh nhàn nhạt giải thích: “Không cười nữa, tiếp tục đi!”
Anh nghĩ đang diễn GV thật đấy à mà hô cắt thì ngừng hô bắt đầu lại tiếp tục được, Kiều Úy Nhiên véo tai anh: “Anh còn cười nữa em sẽ tức giận đấy!”
Ngày thường bảo anh cười thì anh không chịu, đến thời khắc thiêng liêng quan trọng anh lại cười rúc rích.
“Được.” Đàm Xung vô cùng thành khẩn nhận sai: “Em cũng biết cách mà, em dạy tôi, tôi không muốn xem video!”
Hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, Kiều Úy Nhiên còn phải giả bộ làm một người có kinh nghiệm đầy mình. Hơn nữa, có một số việc khó mà diễn đạt bằng ngôn ngữ, cứ bắt tay vào làm sẽ ngộ ra, Kiều Úy Nhiên cảm thấy không bằng bớt lời lại, trực tiếp tiến hành.
Cậu mím môi, tay lại hướng vào chăn thăm dò. Đầu ngón tay xẹt qua cơ bắp rắn chắc của người yêu, đôi mắt đen như màu mực của Đàm Xung vẫn đang dán chặt trên người cậu, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-thich-hop/1302689/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.