Nơi bọn họ đang đứng là trên một lớp đá hô cứng, có rất nhiều viên đá nhọn hoắc chỉa lên trên, nếu như bọn họ đi lung tung rất có thể sẽ bị đá cắt trúng chân, hoặc có khi những đôi giày họ đang mang không thể nào tránh khỏi bị chúng cứa đứt.
"Sao hòn đảo này lại có đá tẳng." Trương Trí kinh ngạc bật hốt.
"Chắc do có người cố tình đem nó đến đây." Ẩn Sơn suy đoán, dù sao những kẻ giàu có luôn có những người có sở thích kỳ quái như thế này.
Tử Lâm không nói gì mà tiếp tục soi đèn xung quanh nơi bọn họ đang đứng, nơi này rất giống đường hầm nhỏ mà những căn biết thự lớn hay xây dựng để làm nhà kho hoặc giấu diếm những đồ vật không thể tiết lộ ra bên ngoài, bởi vì hai bên bức tường bao quanh bọn họ là tường cách âm rất nặng cùng dầy dặn, cho dù âm thanh bên dưới này có lớn cỡ nào thì những người bên trên cũng không thể nào nghe thấy được.
"Lại là đường hầm, sao những huyệt động này lại thích đường hầm như vậy." Trương Trí than thở, anh ta đưa tay vịn vào bức tường thì cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bức tường lan qua lòng bàn tay khiến bàn tay anh ta đau rát.
"Bức tường này lạnh quá." Anh ta ôm lấy bàn tay cau mày nói, không ngờ bức tường này lại lạnh như vậy.
"Đi thôi." Tử Lâm chiếu đèn vào lối đi tối đen trước mặt, nơi phát ra âm thanh của tiếng thở nặng nề
Bởi vì cậu cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999217/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.