Tử Lâm nghe ông ta nói xong liền bật cười, khuôn mặt đầy lạnh lẽo.
Trương Trí bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng nói "Xin hỏi ông đang ở thời đại nào rồi."
"Đúng là những người không hay xuống núi, chỉ biết định kiến cuộc sống của người khác."
Ẩn Cao cũng cười lạnh tiếp lời "Không phải sao, trong đầu những loại người này cũng chỉ biết nghĩ cách hại người mà thôi... Vu gia đáng lẽ đã bị tiêu diệt nếu không phải nể tình khi xưa tổ tiên của họ từng làm rất nhiều việc thiện thì giờ đây làm gì còn Vu gia nữa."
"Các ngươi là chó của Tử Lâm hay sao, chúng tôi đang nói chuyện với cậu ta đừng có mà xen vào." Vu Cẩn quát.
"Tôi không biết chúng tôi có bệnh hoạn hay không, nhưng tôi lại biết các ông là những kẻ điên..."Cậu nhếch môi lạnh lùng nói, tình yêu của bọn họ có thể không được người khác công nhận, nhưng cũng không có ai có quyền nói bọn họ là những kẻ bệnh hoạn.
Có thể bọn họ đã đi ngược lại với thế giới này, nhưng bọn họ không hề hối hận, với lại thời đại này cũng đã rất phóng khoáng với những người như bọn họ, vậy thì những kẻ trước mặt này làm sao có thể sỉ nhục bọn họ nữa đây.
Tử Lâm choàng tay ôm lấy cậu vào lòng khẽ cười "Đúng vậy chúng tôi làm sao bệnh hoạn bằng các người, những kẻ chỉ biết làm hại đến người khác."
"Hừ, miệng lưỡi trơn tru..." Người đàn ông trung niên khác hừ lạnh một tiếng "Ta cũng chẳng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999219/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.