Trong đường hầm trật hẹp chỉ đứng vừa đủ hai ba người, bóng đen bỗng nhiên xuất hiện rồi lao về phía hai người, khiến bọn họ thoáng kinh ngạc, nhưng Tử Lâm phản ứng nhanh chóng mà ôm cậu xoay người né tránh đợt tấn công này, dù vậy không gian quá mức chật hẹp làm lưng của cậu ta cũng bị va đập vào bức tường lạnh lẽo, khiến làn da bên dưới lớp vải mỏng manh bị bỏng lạnh. 
Nhưng bóng đen hoàn toàn không có ý định buông tha hai người, sau khi nó thấy cú đánh của mình đã hụt liền nhanh chóng xoay người tiếp tục đánh tới, Tử Lâm không để ý sự đau đớn trên lưng mà ôm cậu vào lòng tiếp tục lật người né tránh công kích, rất nhanh sau đó bóng đen lại tiếp tục đánh tới. 
Không gian rất nhỏ, mỗi lần Tử Lâm xoay người né tránh đều trúng vào bức tường, khiến làn da ở rất nhiều nơi bị bỏng lạnh mà đỏ cả lên, cơn đau cũng càng lúc càng khiến tốc độ của cậu ta trở nên chậm chạp. 
Cậu nhìn thấy cậu ta chỉ lo bảo vệ mình mà chẳng quan tâm đến chính mình liền cảm thấy đau lòng cùng khó chịu, cũng bởi vì cậu quá vô dụng mới khiến cậu ta bị tổn thương nhiều đến vậy. 
Nhìn thấy tốc độ né tránh của Tử Lâm càng lúc càng chậm, mà tốc độ của bóng đen càng lúc càng nhanh cậu liền lo lắng, nếu như cứ đà này thì chắc chắn Tử Lâm không thể tránh được nữa. 
Rất nhanh điều mà cậu nghĩ đã trở thành sự thật. 
Khi bóng đen tiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999215/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.