Cố Hoài Nam nổi tiếng là một cô gái ranh ma xảo quyệt, lắm mưu nhiều kế. Trước giờ cô cái gì cũng chịu chỉ duy nhất là không chịu thiệt thòi. Đã đắc tội với cô thì người đó xác định trước kết cục đi là vừa.
Đoàn trưởng Diệp? Đoàn trưởng là cái gì chứ? Cô không sợ.
Đã đụng tới cô thì cho dù là ai cô cũng phải phục thù, làm vậy mới đáng mặt nữ nhi.
Cô nhất định phải ép tên đoàn trưởng Diệp kia đến bước đường cùng núi tận, để anh ta cho dù ngóc đầu cũng không ngoi lên được. Cô muốn anh phải bị mọi người dùng con mắt như nhìn quái thú mà nhìn, họ ngưỡng mộ phong thái của anh sao? Cô sẽ đạp đỗ cái phong thái đó cho mà xem. Tưởng tượng đến một ngày đoàn trưởng Diệp bị xem như một kẻ lòng lang dạ thú, tâm địa độc ác thì sẽ thế nào nhỉ?
Vừa nghĩ tới là Cố Hoài Nam sung sướng đến mức cười như điên rồi.
Không phải cô độc ác, chỉ là cô muốn dạy cho anh ta biết làm người thì ai nên động vào còn ai là không nên động vào thôi.
Sáng sớm, vào lúc cô tỉnh lại cười rất vui vẻ, đoàn trưởng Diệp không thể nhẫn nại được nữa, nâng cằm nhỏ của cô lên: lúc này em rất thỏa mãn nhỉ!
Vậy mới là cô – Cô Thắng Nam.