Diệp Tích Thượng nói xong câu đó, trong phòng nhất thời một hồi an tĩnh ngắn ngủi.
Cố Hoài Nam nhìn anh, kinh ngạc đáy mắt biến mất, cô không phải người ngu, nếu có người nói cùng Diệp Tích Thượng chuyện mắt cá chân chân phải của cô, cô như thế nào lại không đoán được người nọ là ai. "Có phải Tiểu Tây nói cái gì với anh hay không?"
Diệp Tích Thượng cho là cô do dự, ôm cô lên đưa về trên giường trong phòng ngủ, bộ dạng xoay người muốn đi. Cố Hoài Nam nào chịu để cho anh đi, tay nhỏ bé bắt lại vạt áo anh. "Anh đi đâu?"
Diệp Tích Thượng không có ứng, gạt tay cô liền đi ra ngoài. Cố Hoài Nam sốt mấy ngày, chưa ăn thứ gì, thân thể vốn suy yếu, gấp gáp không nhịn được ho khan, ho khan tựa như không dừng lại được, cả người đều đau.
Diệp Tích Thượng đi vào nữa thì Cố Hoài Nam mới vừa khụ xuống, vô lực nằm lỳ ở trên giường, giống như con mèo nhỏ đáng thương. Anh nhìn, không nói gì, bàn tay lần vào trong chăn túm ra chân phải của cô. Lúc này Cố Hoài Nam mới nhìn thấy trên bàn tay của anh lại cầm một con dao nhỏ, sắc mặt trắng nhợt.
"Anh ——"
Cô mới kịp mở miệng, đã rơi vào tay Diệp Tích Thượng, trên cổ tay hơi chút dùng sức, dây đỏ quấn quanh trên mắt cá chân của cô trong nháy mắt bị cắt đứt, lộ ra mắt cá chân trắng mịn —— nơi nào nhìn thấy nửa điểm dấu vết hình xăm?
Diệp Tích Thượng nhìn chăm chú, bàn tay siết chân của cô, ngước mắt chống lại mắt Cố Hoài Nam. Trên mặt anh không nhìn ra bất kỳ vui mừng, lại làm cho Cố Hoài Nam cảm thấy cảm giác bị áp bức khổng lồ, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Thời điểm ở nước Mĩ em đã tẩy sạch hình xăm."
Diệp Tích Thượng để dao nhỏ xuống, lại không buông chân cô ra, thân thể chậm rãi đè hướng cô, tay một đường trượt lên trên, dò vào phía dưới chăn thậm chí trong áo ngủ. Trên tay anh thô ráp mang đến cảm giác tê tê dại dại kiến bò ở trên làn da cô, Cố Hoài Nam sợ nhột, rụt một cái lại bị anh bỗng dưng đè lại bắp đùi.
"Vậy còn mang vòng chân này làm gì? Muốn đời sau sẽ cùng cậu ta tiếp tục nhân duyên kiếp trước?" Diệp Tích Thượng cúi người, cùi chỏ chống bên đầu cô, đầu ngón tay trêu chọc tóc rơi trên trán cô.
Cố Hoài Nam lúng túng không thôi, cũng không cps dũng khí nhìn anh, tầm mắt chỉ dám nhìn cằm anh.
"Nhìn anh." Diệp Tích Thượng nói, mang chút giọng ra lệnh, không giận tự uy.
Cùng anh ở cùng nhau lâu như vậy, đừng xem Diệp Tích Thượng bình thường thương cô cưng chiều cô nhường cô, để cho cô có thể làm mưa làm gió, nhưng mỗi lần đến loại thời điểm này Cố Hoài Nam cũng tự động tịt ngòi, bị khí thế tản mát một cách tự nhiên trên người anh hù dọa, không dám không nghe.
Cố Hoài Nam đem tầm mắt từng chút từng chút dời lên bên trên, cho đến khi nhìn đến con ngươi đen nhánh của anh, lúc này mới phát hiện ra đáy mắt anh thâm thúy lại mang theo một chút. . . . . . Hấp dẫn. "Em vốn định vứt bỏ chỉ là Sách Thế Kỳ nói giữ lại cũng tốt, mang theo cái này coi như chuông báo động."
Cố Hoài Nam vẫn nhớ Sách Thế Kỳ nói: người không thể vẫn sống ở trong quá khứ, nhưng không thể đều quên tất cả những thứ đã qua, đau đớn có thể từ từ quên lãng, dạy dỗ lại nhất định phải nhớ, mới sẽ không dẫm lên vết xe đổ.
Diệp Tích Thượng không nói, Cố Hoài Nam sợ anh không tin, tay nhỏ bé giãy giụa từ trong chăn ra giơ lên ngón tay thề, còn bồi thêm một câu: "Thật!"
"Mới vừa rồi anh đang suy nghĩ, nếu như ở đây còn có tên cậu ta, muốn hay không muốn anh đánh em một bữa."
Đầu ngón tay Diệp Tích Thượng miêu tả gò má cô, Cố Hoài Nam ủy khuất nhìn anh. "Anh làm một lần em sẽ như vậy, nếu thật động thủ, em còn có thể sống sao?"
Ánh mắt Diệp Tích Thượng trầm trầm, so mới vừa rồi lại thêm mấy phần nhiệt độ. "Cố Hoài Nam trước đây nhảy sông đã chết, cô gái anh cứu lên, mạng là của anh, không có sự đồng ý của anh, ngay cả tư cách chết em cũng không có."
Anh cúi đầu xuống, lấy môi vuốt ve môi của cô, thì thầm nói. "Tương lai sẽ là hình dáng gì cũng không ai biết, anh có thể cam đoan với em chính là sẽ không có lừa gạt, cũng không có phản bội. . . . . . Em không cần sống cẩn thận, nhớ vết sẹo em lưu lại ở trên người anh sao?"
Cô gật đầu, Diệp Tích Thượng cầm mặt của cô hôn cô một cái, "Nhớ đó chính là minh chứng anh thuộc về em, anh sẽ luôn ở đây, nơi nào cũng không đi."
Trong hai tháng Cố Hoài Nam tìm chết, từng có một lần nhân viên làm công tắm cho cô nhất thời khinh thường sơ sót bị đánh ngất xỉu, Cố Hoài Nam đập bể cửa sổ muốn từ cửa sổ lầu một chạy trốn, trùng hợp đụng Diệp Tích Thượng vào mới từ bên ngoài trở về.
Diệp Tích Thượng mấy bước đuổi theo cô nắm trở lại, nhưng không ngờ trong tay cô cất giấu một mảnh thủy tinh, lúc giãy giụa hung hăng cứa trên người anh một vết thật dài, bên bụng nghiêng qua thẳng vươn dài đến phân nửa bụng bên trái.
Lúc ấy anh chảy nhiều máu như vậy, cô làm sao sẽ quên. . . . . .
Cố Hoài Nam cắn môi, nước mắt mới vừa ngừng lại tràn đầy hốc mắt. "Em vẫn không biết, thời điểm anh đã cứu em coi như xong, tại sao còn giúp em nhiều như vậy?" Cô mân mê cái miệng nhỏ, "Chẳng lẽ cảm thấy tiểu cô nương không chỗ nương tựa liền sắc tâm nổi lên nghĩ muốn chiếm thành của mình?"
Diệp Tích Thượng tức giận cũng cười. "Khi đó em vừa gầy vừa khô héo, bẩn thỉu không có gì tên ăn xin, anh lại bụng đói ăn quàng nhìn thấy bộ dáng của em cũng không muốn làm, bệnh điên."
Cố Hoài Nam hút hút lỗ mũi, "Cũng may, anh không thấy em đáng sợ hơn dáng vẻ, nếu không nhất định sẽ không muốn em, Sách Thế Kỳ nói lần đầu tiên nhìn thấy em xiêu vẹo cho là từ trong phim kịnh dị chạy ra —— ưmh!"
Cô còn chưa nói hết, đã bị Diệp Tích Thượng lấy hôn bịt kín. Anh nâng cổ của cô hôn cô thật sâu, cạy môi của cô níu lấy cái lưỡi cô lộn xộn, anh hôn sâu hung ác, tay trong chăn cũng càng không an phận. Cố Hoài Nam nóng vốn không lui hết toàn bộ, yếu đuối giống như chăn bông, anh bóp nghiến chà xát, muốn làm gì thì làm, một chút năng lực chống cự cũng không có, cũng không muốn phản kháng.
Diệp Tích Thượng muốn nói cho cô biết, tất cả quá khứ đã qua, cám ơn cô dũng cảm cùng kiên cường, cám ơn cô chịu trở lại, mới để cho bọn họ không có bỏ qua lẫn nhau mà tiếc nuối cả đời.
Hai người môi dán môi, lưỡi quấn lưỡi, hô hấp cùng nghe thấy —— tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Trong đầu Cố Hoài Nam chợt toát ra cái từ này, không ngừng nước mắt, không tiếng động chảy xuống.
Chính là anh, không bao giờ thay đổi nữa, không sợ, người đàn ông này, chính là vì anh chết một lần cũng đáng —— không, không chết, nên vì anh sống thật khỏe, mới để anh thương yêu mình không chạm đến ranh giới cuối cùng.
. . . . . .
. . . . . .
"Ông xã. . . . . . Diệp Tích Thượng. . . . . ."
"Hả?"
Diệp Tích Thượng chuyên tâm thưởng thức vai cô, bàn tay vuốt ve trước ngực cô, dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy. Cố Hoài Nam kiều mị thở dốc, tay nhỏ bé ngăn anh, ngực phập phồng phập phồng.
"Em, em bệnh còn chưa hết. . . . . . Có thể chờ em khỏe hẳn. . . . . . Làm tiếp. . . . . ."
Diệp Tích Thượng dừng động tác lại, khẽ ngẩng đầu lên, không được tự nhiên nhíu nhíu mày, khi nào thì anh bắt đầu trở thành người đàn ông chữ sắc đương đầu? Cố Hoài Nam cho là anh đang suy tính làm hay khôn làm, khẩn trương lôi kéo ga giường che kín vai trần truồng không kích thích anh nữa, mềm mại cầu xin. "Ông xã, đợi thêm mấy ngày có được hay không. . . . . ."
Diệp Tích Thượng không có ứng cô, trong lòng cười đến nghẹn, trước đêm đó Cố Hoài Nam nào có như vậy qua? "Em đói không?"
Cố Hoài Nam gật đầu một cái, lại lập tức lắc đầu. Cô thật đói bụng, nghĩ lại lại sợ anh hiểu lầm *****, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu. Diệp Tích Thượng làm sao nhìn không thấu suy nghĩ của cô, khóe miệng nhàn nhạt ngoắc ngoắc lúc này mới đứng dậy. "Anh đi làm chút gì cho em ăn."
Cô gái này sợ thật bị chính mình làm sợ, xem ra thỉnh thoảng làm hung ác tuyệt không phải xấu, cũng không biết sau này cô có thể lưu lại ám ảnh hay không. . . . . .
*
Có lẽ là nguyên nhân thật lâu không sinh bệnh, lần này Cố Hoài Nam bị bệnh thật lâu, kéo dài sốt nhẹ chừng mấy ngày sau lại bắt đầu cảm, ở trên giường nhiều ngày.
Diệp Tích Thượng vì thế rất là nhức đầu, cơ hồ toàn bộ đoàn cũng biết đoàn trưởng của bọn họ bởi vì trên giường quá dũng mãnh mà đem đoàn trưởng phu nhân tươi sống làm đến phát sốt ngã bệnh, nằm trên giường lâu. Gan nhỏ thấy anh cười thần thần bí bí, gan lớn chút như mấy cái Phó Đoàn Trưởng chính ủy Tham Mưu Trưởng Chi Lưu, không chút khách khí đên chuyện như vậy nhạo báng làm vui.
Những người này trừ Tiết Thần cùng một người phó đoàn khác có niên kỷ xấp xỉ anh, những người khác lớn tuổi hơn so với anh, ở bộ đội có lúc lý lịch còn muốn đè người hơn cấp bậc, tuy anh là một đoàn trưởng, dù sao trẻ tuổi, trong việc công Diệp Tích Thượng cũng phải suy tính ý kiến của bọn họ, huống chi âm thầm, huống chi chuyện này anh đúng là quá, bị chế nhạo cũng không có biện pháp.
Lại nói kể từ khi làm rõ chuyện cưới chui với Cố Hoài Nam, cũng bị không ít khổ, trong ngày thường anh em bạn bè xưng anh gọi em cũng bị tức chết đi được, đánh cũng đánh không lại, đánh thắng cũng không đánh được, không thể làm gì khác hơn là miệng lưỡi sính cơn vui vẻ cho hả giận.
Diệp Tích Thượng tự biết đuối lý, không thể làm gì khác hơn là đợi Cố Hoài Nam lành bệnh sau đó chiêu đãi bọn anh em một phen, coi như là bữa tiệc đền lỗi.
Cố Hoài Nam bệnh nặng khỏi, còn có một phen cảm giác đắc ý, cùng Diệp Tích Thượng đứng cùng nơi ở trong mắt người khác tăng thêm cảm giác hình ảnh đêm đó. Tuy Cố Hoài Nam là đứa bé xuất thân từ gia đình quân nhân, nhưng cũng là lần đầu tiên biết lính trên bàn rượu đáng sợ như vậy, càng thêm lần đầu tiên biết tửu lượng của Diệp Tích Thượng tốt như vậy.
Một phòng ba mươi mấy người, đều không ngoại lệ đều là chiến hữu của anh, có thượng cấp cũng có hạ cấp, Diệp Tích Thượng bồi tội mỗi người tự phạt một ly, một vòng sắc mặt chỉ khẽ xuống chút, cổ áo đã bị xé mở, dưới bàn lực nắm cô hơi lớn.
Cố Hoài Nam đau lòng, ý vị gắp thức ăn cho anh, Tiết Thần liền cười cô. "Ơ, chị dâu, đau lòng?"
"Người đàn ông của mình dĩ nhiên sẽ đau lòng." Cố Hoài Nam len lén trừng mắt liếc anh một cái. Tiết Thần không thèm để ý, ngậm lấy điếu thuốc bấm bấm thời gian, hai tay vỗ thét to lên. "Đau lòng cũng không có biện pháp, Diệp Suất lừa gạt chúng tôi khổ thế, tình huống này uống lượn vòng thế nào cũng phải ba vòng, đến đây!"
Cố Hoài Nam nào chịu? Phản đối, ai biết ngay giữa mọi người lòng kẻ dưới này, Diệp Tích Thượng vừa mới đứng lên liền bị hai người đàn ông bên cạnh ấn lại chỗ ngồi. "Vòng này chị dâu thay, anh nghỉ ngơi."
Diệp Tích Thượng lắc đầu cười khổ. "Thân thể mới tốt, không cho các cậu hành hạ cô ấy như thế, để tôi đánh đi."
Ai ngờ một câu nói của anh đưa tới phản ứng lớn hơn, không biết người nào cao giọng nói một câu: "Chị dâu bệnh chúng tôi nào dám hành hạ? Chị dâu chị nói xem, là ai hành hạ chị mấy ngày không xuống giường? Có phải Diệp Suất của chúng tôi quá mạnh hay không, thân thể nhỏ bé của chị không chịu nổi à?"
"Không thể nói dối, đội chúng tôi có người làm chứng."
Tiếng nói vừa dứt, cả nhà cười ầm.
Cố Hoài Nam mới vừa uống hai chén, nghe lời này suy nghĩ liền hiểu được, khuôn mặt nhỏ đỏ. Cô bình thường phách lối nữa cũng chỉ phách lối đối với Diệp Tích Thượng, chưa từng ở loại trường hợp này bị cười giỡn như thế, nói cũng không được, không nói cũng không xong, lúng túng tránh hướng sau lưng Diệp Tích Thượng.
Diệp Tích Thượng muốn lấy dáng vẻ đoàn trưởng tới khuyên bọn họ bớt phòng túng một chút, đáng tiếc một chút hữu dụng cũng không có, bọn tiểu khốn kiếp này ngược lại huyên náo càng ngày càng bốc, anh cũng không có gì, mắt thấy Cố Hoài Nam muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng. "Được, đủ rồi đủ rồi."
Mọi người chợt an tĩnh, Diệp Tích Thượng cắn răng một cái. "Là tôi, tôi đem cô giày vò đến mấy ngày không xuống giường được, mấy tổ tông, hài lòng chưa?"
Cố Hoài Nam mới thở dài một hơi, liền nghe trong tiếng huyên náo có người nói. "Quy củ cũ, Diệp Suất, anh hiểu, Tiết gia! Tính giờ."
Tiết Thần buông tay, "Đừng trách tôi, cậu biết tôi luôn luôn công chính, một phút cũng sẽ không thiếu cậu."
Cố Hoài Nam không hiểu, từ phía sau anh lộ ra cái đầu nhỏ. "Quy củ cũ gì?"
Diệp Tích Thượng vừa muốn đáp anh, cửa phòng liền bị người mở ra, có người tới trễ. Tiết Thần cũng nhìn thấy, tròng mắt hơi híp, miễn cưỡng đứng lên. "Đây không phải là Trần đại đội sao, tới chậm phải phạt rượu, không phải các anh em?"
Khi nói chuyện, Trần Nam Thừa đã đến gần, tầm mắt đầu tiên là quét một vòng trên mặt Cố Hoài Nam, sau đó hướng về phía Diệp Tích Thượng cười một tiếng. "Xin lỗi, có chuyện chậm trễ."
Diệp Tích Thượng từ trong tay người một bên nhận ba ly rượu lần lượt bày trên bàn, rót đầy. "Đây cũng là quy củ cũ, không cần tôi nhiều lời chứ?"
Trần Nam Thừa cũng không hàm hồ, bưng lên mở miệng, uống một hơi cạn sạch.
Mọi người vỗ tay, sau đó không khí ồn ào lên. "Diệp Suất nhanh lên, Trần đại đội tới rồi, lúc này người đã đông đủ, anh liền bắt đầu đi! Chúng tôi chờ!"
Cố Hoài Nam không nghĩ tới tối nay Trần Nam Thừa cũng tới, vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc. Diệp Tích Thượng gật đầu một cái, có người rút ly rượu trên mặt bàn, không gian trống đi, Diệp Tích Thượng ở trong mâm đựng trái cây nắm quả anh đào ngậm vào trong miệng, trở tay kéo Cố Hoài Nam vào trong ngực, xoay người liền đè ở trên bàn rượu hôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]