Rất nhiều năm trước kia, Cố Hoài Nam vẫn còn là thiếu nữ đã không ít lần đánh bậy đánh bạ đến tràng diện Trần Nam Thừa thân mật cùng bạn gái, sau hai người ở chung một chỗ càng không ít lần bị anh dụ dỗ mê hoăc, vì vậy Cố Hoài Nam đối với chuyện dục vọng cũng không tính là xa lạ, nhưng giờ phút này Diệp Tích Thượng còn mãnh liệt xuyên sỏ mang đến khoái cảm trong thân thể cô mà cô cũng chẳng bao giờ cảm thụ qua.
Cõi đời này, tính cách của người đàn ông ở trên giường, cũng sẽ biến thành dã thú bị ham muốn khống chế, điểm này Cố Hoài Nam tối nay coi như là thiết thân thể nghiệm rồi. Trong ngày thường người đàn ông này nghiêm túc nói năng cẩn thận loại thời điểm này thật là nhiệt tình không dứt ra được, cố ý đem cô trong trong ngoài ngoài từ trên xuống dưới ăn thấu triệt đã nghiền, Cố Hoài Nam không nhớ rõ bị anh làm mấy lần, cuối cùng chỉ còn lại có phần tiếp nhận.
Cánh tay anh tựa như thép ôm mình, có lúc cô cũng sẽ nghĩ, nếu như Diệp Tích Thượng bỗng nhiên nảy sinh ác độc, có thể đem thắt lưng cô cắt đứt hay không?
Bỗng dưng, một va chạm thật sâu làm cho Cố Hoài Nam bị kích thích cả người co rụt lại, chỉ cần anh đụng chạm cô như vậy, cô sẽ co rút lại, sau đó sẽ cảm giác được cái vật ở bên trong thân thể cô tựa hồ trở nên kiên cố cứng rắn hơn, dĩ nhiên người cuối cùng được lợi bây giờ đang ở trên người cô không tiếng động cười yếu ớt.
"Đã bảo đừng. . . . . . Như vậy. . . . . ."
Cố Hoài Nam nện cho anh một cái, đáp lại cô là liên tiếp tiên sâu vào.
Diệp Tích Thượng đem cô trở mình, không có vội vã đi vào, tay lại tiếp tục sờ ở chân cô, cúi đầu ghé vào bên tai Cố Hoài Nam, tiếng nói trầm trầm: "Nam Nam, ẩm ướt."
Anh muốn ngắm ở ngoài cửa động liếm, phía trên dính đầy căn cứ xác minh Cố Hoài Nam động tình, khiến cho trên mông nhỏ của cô cũng dính vào.
"Nguồn nước đầy đủ trơn, dễ dàng anh. . . . . . Hành quân." Cô nói xong cũng chôn đầu nhỏ, mắc cỡ không mặt mũi gặp người, may nhờ trong phòng không có mở đèn, nếu không cô phải tìm một cái lỗ để chui vào.
Diệp Tích Thượng nhất thời cười, quay mặt của cô qua mổ một ngụm."Anh là không quân, không phải là hải quân."
Anh nắm tóc của cô kéo về phía sau, ép cô ngẩng đầu lên, mút lấy làn da bên gáy cô, tay sau bưng lấy ngực của cô, thỏa mãn cầm vuốt ve, mượn nước trơn dốc sức chen vào.
"Bất quá không sao, coi như là vũ trang bơi qua 5000m."
Cố Hoài Nam không rõ, Diệp Tích Thượng tà ác hướng trong lỗ tai cô thổi nhiệt khí, "Nói đúng là, anh sẽ đem toàn bộ tinh lực cùng thể lực đều dùng ở trên người của em, như thế nào?" Dứt lời lại tiến sâu hơn trước mấy phần, thỏa mãn nghe cô hé mở miệng tràn ra tiếng ngâm.
"Mấy lần. . . . . . Anh còn có. . . . . . Khí lực?" Cô bị anh đụng phát ra thanh âm mảnh nhỏ, tay nắm ga giường cũng bởi vì thế mà trắng bệch.
"Em cảm thấy thế nào?" Diệp Tích Thượng hoàn toàn rút lui ra khỏi, đè ép âm cuối cường thế xuyên vào, đổi cầm eo mảnh khảnh, khiến cô càng thêm dán chặt vào mình để dễ dàng kết hợp.
Cố Hoài Nam mềm nhũn nằm xuống giường, nức nở."Làm sao anh còn không có. . . . . . Ăn no, em cũng. . . . . . chống đỡ rồi."
"Nơi nào chống đỡ rồi hả?" Anh buông ngực cô vì thỏa mãn ăn no ra, tay trượt vào chỗ hai thân thể kết hợp: vuốt ve cánh hoa, kích thích cô run rẩy. "Nơi này?" Sau đó lại duỗi thân đến phía trước đè lại bụng của cô, cảm thụ mình tùy ý phóng túng trong cơ thể cô. "Hay là nơi này?"
Cố Hoài Nam khó nhịn kêu một tiếng, nức nở lợi hại hơn."Cầu xin, van xin. . . . . . Van anh. . . . . ."
"Anh nói rồi, van xin anh cũng vô dụng, chính em không nên đốt lửa kêu gào với anh, nếu anh không thỏa mãn em chẳng phải là khi dễ em ư? Sau đó lại để cho em có cơ hội đến trước mặt cha báo cáo?" Diệp Tích Thượng hôn tới nước mắt bên khóe mắt cô, bộ dáng cô mềm mại yếu ớt như vậy anh một chút cũng không có cảm thấy đau lòng, ngược lại càng kích thích muốn ở trên giường hành hạ chết sự vọng động của cô. "Khóc cũng vô dụng, anh thế nhưng không phải ai hạ chiến thiếp cũng nhận, em ném, không nhận thì thật xin lỗi mình, Nam Nam. . . . . . Mau cảm thụ anh đưa cho em, sau này nhớ lâu một chút."
Anh tách chân Cố Hoài Nam, đặt mình trong chân cô, một tay chống bên người cô, một cái tay khác giữ chặt cái mông tròn của cô rất tự nhiên mà khởi xướng một vòng tấn công mạnh cuối cùng, nhanh chóng mà cuồng mãnh ra vào, mỗi một lần rút lui ra sau cũng bị một lần tàn nhẫn đẩy ra, cả cây phá vỡ mà vào, tuyệt đối xưng không hơn ôn nhu, cũng không cần ôn nhu, anh muốn chính là xâm lấn cùng chiếm lĩnh như vậy.
Cố Hoài Nam đều sắp điên rồi, tê dại cùng nhột còn khó có ngôn ngữ có thể hình dung cảm giác đã nghiền cũng cơ hồ muốn đem cô nuốt hết, còn kèm theo một loại đau mơ hồ, cô tránh không thoát, trốn không thoát, loại đau này có lẽ là do anh đụng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô tạo thành, vọng động cùng trống rỗng như nước xoáy mút chặt cô.
Anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, Cố Hoài Nam cảm giác mình lúc nào cũng sẽ bị anh đụng hư, mà lại sợ không nỡ để anh rời đi, u cốc nhỏ yếu ớt theo bản năng có xu hướng đẩy cứng rắn ra phía ngoài, khi anh thật thối lui khỏi lúc ngược lại hết sức bao lấy không để cho anh đi —— Diệp Tích Thượng yêu chết muốn chết loại hành hạ ngọt ngào này, đổ ở phía sau cô vừa đứng thẳng động vừa cúi đầu thở gấp.
"Anh ta nói không sai, thân thể của em quả thật nhiệt tình làm cho người ta khó có thể điều khiển tự động, chỉ tiếc loại nhiệt tình này, anh ta không có cơ hội cảm thụ, cũng không phải lần đầu tiên của em cũng thuộc về anh ta ."
Anh nói có chút nảy sinh ác độc, động tách cũng theo đó mà tàn nhẫn, bất kể cô đã nức nở biến thành khóc nức nở, lần nữa ép cô thừa nhận. Vừa nghĩ tới cô gái phía dưới từng là bạn gái Trần Nam Thừa, Diệp Tích Thượng sẽ tự giác gia tăng lực đạo, không rõ ràng lắm tại sao khi đó Trần Nam Thừa cố ý nói như vậy, chẳng lẽ chỉ vì khích bác ly gián? Anh ta cũng không có tình ý, huống chi từ rất nhiều năm trước anh biết Cố Hoài Nam có tình cảm đối với Trần Nam Thừa.
Trên tấm lưng cô trắng ‘lõa lồ’ động tác của anh sáng ngời thành một cái mê hoăc người, tóc dài tán loạn, mu bàn tay bắt lấy eo anh, không biết là muốn kháng cự hay là muốn nhiều hơn, thanh âm bởi vì bị đè nén ẩn nhẫn, muốn anh dùng sức mới có thể không có lựa chọn nào khác phóng thích ra.
Đối mặt thế công anh cường hãn, Cố Hoài Nam thật sự không có cách nào làm nửa điểm phản kháng, hoàn toàn nhận rõ một chuyện: người đàn ông im lìm ăn dấm mình sẽ dẫn tới mất mạng . . . . . .
Cô hoài nghi mình có còn mạng chịu qua ba ngày không, tại sao bọn họ chết nhanh trong động tác, thế nhưng anh lại giống như người vận động làm nóng dường như chơi chết đi được?
Cô lần này thật là đùa quá rồi, con cọp không phát uy, cũng tuyệt đối không thể cho anh là mèo bệnh. "Em muốn. . . . . . Nhìn anh. . . . . Ông xã. . . . . ."
Cô mềm nhũn van xin, Diệp Tích Thượng còn chưa có biện pháp nói không, nhanh chóng đem cô lật người, nhấc bắp đùi của cô lên đột nhiên đâm vào, eo ếch đong đưa càng lúc càng nhanh, tay thắt cằm của cô, để cho họ nhìn nhau. Cố Hoài Nam mượn ánh trăng cửa sổ thấy rõ mắt của anh, giống như Hắc Diệu Thạch thâm trầm đốt phát sáng, cô kiều diễm, so với trước kia bất cứ lúc nào cũng muốn người khiếp hồn phách.
Ở mấy cái đâm sâu, một cỗ nhiệt lưu hướng vào trong cơ thể cô, nhiệt năng mạnh mẽ tưới nhụy hoa của cô. Cố Hoài Nam bị bỏng đến cực kỳ thoải mái lại kích thích, ê ẩm mau đến an ủi để nở rộ ra, phủ lấy kiên định của anh rụt bụng lại đã tới cao triều.
Diệp Tích Thượng lẳng lặng hưởng thụ cảm giác bị cô quấn chặt, hôn vai của cô, liếm mồ hôi hột trên da tinh mịn của cô, một trận tốt mới đưa mình. Cố Hoài Nam còn đang thở dốc, chưa từ giữa hành hạ bình phục lại, Diệp Tích Thượng nằm nghiêng ở bên người cô, nắm tay nhỏ bé của cô ôn ôn nhu nhu hôn.
Cố Hoài Nam ỉu xìu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy lên án. Diệp Tích Thượng siết chặc khuôn mặt đỏ thẫm của cô. "Đừng cho rằng anh không biết em có chủ ý gì, rốt cục thấy bộ dạng anh thất khống rồi, rất đắc ý có phải không?"
Tâm tư nhỏ bị vạch trần, biểu tình ủy khuất của Cố Hoài Nam thoáng chốc không thấy, há mồm nghịch ngợm cắn ngón tay của anh. Cô muốn đi tắm, nhưng không có một chút khí lực, người đàn ông này hết lần này tới lần khác đều ở một bên có chút hả hê nhìn cô giãy dụa không chịu hỗ trợ. Cố Hoài Nam không khỏi cắn răng, "Anh tiến bộ rồi đấy Diệp Tích Thượng, người đàn ông trước kia ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đi đâu rồi? Hiện tại là một mặt người dạ thú!"
"Này phải cảm tạ em bồi dưỡng." Tay Diệp Tích Thượng sờ soạng nơi nào đó của cô, đầu ngón tay dính đầy dịch sềnh sệch. "Anh báo đáp em có thể sẽ lâu dài sâu xa, em không thiệt thòi."
Là loại "Lâu dài sâu xa" nào, từ trong ánh mắt xấu xa của anh là có thể nhìn ra, Cố Hoài Nam khép chân lại đẩy anh. "Em nói sai rồi, anh căn bản không bằng cầm thú!"
Diệp Tích Thượng cười, ôm cô đi tắm rửa, trở lại làm cho cô thoải mái khoan khoái nằm ở trên giường, anh thì ngồi ở bên giường lau tóc cho cô. Cố Hoài Nam vừa mệt lại vừa buồn ngủ, gối lên chân của anh vòng eo của anh, ngửi mùi hương mát mẻ trên người anh liền buồn ngủ.
Diệp Tích Thượng tắt máy sấy, động tác nhẹ vô cùng nâng đầu của cô đem cô chuyển qua trên gối gối đầu, không có nhiệt độ của anh, Cố Hoài Nam bỗng dưng mở mắt mông lung buồn ngủ, mân mê cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị. Diệp Tích Thượng vội vàng nằm theo, để cho cô uốn trong lòng ngực của anh ôm mình, vỗ nhẹ lưng cô dụ dỗ, cho đến khi vẻ mặt cô thoả mãn tiếp tục ngủ, anh mới chậm rãi nhếch khóe miệng lên, vẽ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Đúng là vẫn còn đến một bước này, Diệp Tích Thượng còn chưa nói cho cô biết, nhớ sự vọng động của cô vẫn bị anh hung hăng đè ép, nhất là một thời gian ngắn gần đây, cơ hồ mỗi đêm cũng bởi vì quá muốn cô mà không cách nào ngủ. Đối mặt với Cố Hoài Nam, anh trở nên càng ngày càng không lý trí, có khi chỉ cần một câu nói thậm chí một động tác hoặc một ánh mắt của cô, thú tính trong nội tâm anh sẽ phải xông ra khỏi lồng tre khiêu chiến tự chủ của anh, mấy ngày qua định ở trong đoàn không có trở lại, vốn định tĩnh táo một chút, không nghĩ tới Tiểu Hỗn Đản này thế nhưng sử dụng một chiêu này tới buộc anh, càng không có nghĩ tới anh vừa thấy được cô liền bỏ việc công.
Thời gian lâu dài ở cùng Diệp Tích Thượng, Cố Hoài Nam vốn là ngày đêm điên đảo làm việc và nghỉ ngơi đều sớm bị anh vô hình điều chỉnh, vừa đến thời gian tự động mở mắt. Cô liếc xuống đồng hồ báo thức đầu giường, thời gian còn sớm, khó khăn trở mình, chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau vừa nhức, chỗ khác: vừa động liền đau rát.
Diệp Tích Thượng đem cô vòng vào trong ngực ngủ, thấy anh gần ngay trước mắt, đôi môi Cố Hoài Nam không tự chủ giương lên ngây ngốc cười, đầu ngón tay khẽ điểm mi tâm của anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Người đàn ông xấu xa, vẫn bị em ăn đi? Để anh giả đứng đắn, còn không phải giống người đàn ông khác ăn vào liền ói không ra, hại em thiếu chút nữa bị anh hành hạ chết! Bại hoại!"
Nói xong tỉ mỉ thưởng thức một phen gương mặt anh tuấn, tâm tình thật tốt ở trên môi anh hôn trộm. Mặc dù cô chưa tỉnh ngủ, rồi lại không bỏ qua cơ hội khó có được là tỉnh lại trước nhìn anh ngủ, kéo ngăn kéo ra chuẩn bị lấy thuốc lá.
Anh ôm chặt, hành hạ Cố Hoài Nam thật lâu mới kéo đến bên giường, sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức anh, không thể làm gì khác hơn là gục ở chỗ này vươn tay vào trong ngăn kéo sờ loạn, nhưng cuối cùng lấy ra cũng là mấy cái hộp. . . . . . Áo mưa an toàn.
Này cũng là Diệp Cẩm đột nhiên chuẩn bị trước cho con trai, Cố Hoài Nam nhìn cái hộp áo mưa an toàn hỗn tạp chợt nhớ tới vật chuyện gì đó, vùi đầu cười lên thiếu chút nữa ra tiếng, lấy điếu thuốc ra hút vẫn còn đang cười.
Thật ra thì Diệp Tích Thượng ở lúc cô trở mình đã tỉnh lại, cô hành hạ như thế dĩ nhiên không có biện pháp tiếp tục giả vờ ngủ, cánh tay buộc chặt ôm hông của cô ở cô trên bụng hôn một cái. "Sớm như vậy?"
Cố Hoài Nam thấy anh tỉnh, ngậm lấy điếu thuốc khơi mào anh, tùy tiện nhạo báng. "Vị gia này, ở trên giường lớn của bản cô nương ngủ ngon giấc không?"
Diệp Tích Thượng liếc cô một cái, tính trả thù nhéo cái hôm ê ẩm của cô, Cố Hoài Nam nhe răng trợn mắt “ôi” một tiếng, ngắt thuốc chui vào trong chăn cùng anh náo, không có mấy cái đã bị anh tung mình ngăn chặn chế phục rồi.
Hai người đồng thời nhớ lại điên cuồng tối hôm qua, con mắt Diệp Tích Thượng thâm sâu chút ít, Cố Hoài Nam cũng là vẻ mặt vui vẻ thực hiện được. "Nói cho anh biết bí mật nhỏ, em và Kim Kim đã len lén đánh cuộc."
"Đánh cuộc gì?"
"Đánh cuộc lần đầu tiên của chúng ta là anh chủ động hay là em chủ động, sự thật chứng minh là em cười đến cuối cùng, người nhịn không được là anh." Mặc dù cô lần nữa bức bách, nhưng nếu không phải Diệp Tích còn có tâm, cô nào có thể được như ý?
Diệp Tích Thượng với biểu tình ngưng trọng, không nghĩ tới hai cô gái này không an phận lại lén lút đánh cuộc. "Còn đánh cuộc khác sao?"
Cô có chút đỏ mặt, "Còn đánh cuộc lần đầu tiên của chúng ta anh có thể kiên trì được bao lâu, cậu ấy kiên quyết nói anh sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ, em đây nhất định phải giữ mặt mũi cho người đàn ông của mình nha, không thể để cho cậu ấy chê cười, nói khẳng định anh không ít hơn nửa giờ, kết quả anh vượt qua một canh giờ, lực chiến đấu vẫn còn để cho em không chịu nổi, chỉ có điều. . . . . . Cũng chứng minh anh quả thật không có vấn đề, có thể sử dụng, hoàn toàn có thể dùng."
"Lại cùng Dư Kim Kim đánh cuộc loại này, xem ra anh không thu thập em!"
Cố Hoài Nam ôm anh làm nũng, "Em liền biết anh sẽ không để cho em thất vọng! Chứng minh em có lòng tin với anh, chẳng lẽ muốn em đánh cuộc như cậu ấy là anh chỉ có năm phút đồng hồ? Hừ, Dư Kim Kim, nha đầu chết tiệt kia quá không hiểu chuyện người đàn ông của em rồi."
Diệp Tích Thượng nhất thời cứng họng, lại bị cô làm nghẹn nói không ra lời, đoán cũng biết là Tiết Thần khẳng định nói cái gì cùng Dư Kim Kim. Anh không nói lời nào, Cố Hoài Nam còn không buông tha. "Có đúng hay không sao?"
Diệp Tích còn có thể nói gì, mặt cương nghiêm khẽ gật đầu một cái, anh làm sao không biết xấu hổ nói cho Cố Hoài Nam trước tối hôm qua vật đàn ông của mình là một hàng thật giá thật . . . . . .
Cố Hoài Nam nhận được thừa nhận, vui vẻ cười. "Ông xã, thật ra thì em muốn nhắc nhở anh, có phải đã quên một chuyện hay không?"
Mỗi lần vẻ mặt Cố Hoài Nam tựa như tiểu hồ ly giảo hoạt, anh phải bắt đầu suy nghĩ có phải lại bị cô tính toán gì rồi hay không, khi tầm mắt anh đi theo ánh mắt cô liếc về mấy hộp áo mưa an toàn trên đầu giường, huyệt Thái Dương phút chốc hung hăng nhảy, nhìn lại thấy Cố Hoài Nam cười đến vui vẻ.
"Anh là lính nhảy dù, không có bao dù tại sao có thể nhảy dù đây? Vạn nhất xảy ra mạng người thì làm sao bây giờ đây!" Cô vuốt bụng của mình. "Anh nói xem, trong bụng em có thể đã có em bé rồi hay không?"
Diệp Tích Thượng đột nhiên cảm giác nhức đầu, không thể nhịn được nữa nắm cằm nhỏ của cô. "Lúc này ước chừng em thỏa mãn rồi!"
Mẹ kiếp! Anh lại đem chuyện ngừa thai tối trọng yếu này quên đi! Cũng là sắc gây họa, cô gái này không biết có bao nhiêu đắc ý, bởi vậy nghiệm chứng mình lực ảnh hưởng ở trước mặt anh đủ để cho anh luôn luôn cẩn thận lại dời tảng đá đập chân của mình.
Chuyện này để cho Diệp Tích Thượng rất buồn bực, anh cho rằng Cố Hoài Nam làm xong điểm tâm bưng đến tủ đầu giường nặng nề để xuống, không nói tiếng nào đi thay quần áo. Cố Hoài Nam nằm lỳ ở trên giường nâng cằm lên thoải mái nhàn nhã nhìn, cười đến ngọt ngào. "Anh còn phải đi làm nhỉ? Vậy em làm sao trả nợ đây?"
Diệp Tích Thượng mặc xong quân trang đi ra ngoài liếc mắt liền thấy bóng mờ trước ngực cô, cổ họng một trận nóng ran, nhẫn nhịn, nhịn không được, tiến tới một thanh mò lên chỗ tinh tế chân thật hôn một phen, bàn tay to nhu trên ngực của cô, cắn răng nói. "Chớ đắc ý, vật nhỏ."
Cố Hoài Nam thật đúng là đắc ý không được bao lâu, cô mơ màng ăn cơm ngủ thẳng xế chiều thì Diệp Tích Thượng tan việc. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh đã cảm thấy có người lên giường, đem cô từ trong chăn moi ra hôn còn giở trò đối với cô, không đầy một lát đã bị anh lần mò động tình, sau đó một cây gậy nong nóng thô sáp xâm nhập giữa hai chân cô, nhắm ngay vị trí đâm vào.
Từ vừa mới bắt đầu anh đã động đậy hung mãnh, Cố Hoài Nam còn chưa ngủ tỉnh liền trực tiếp bị sóng triều anh mang đến bao phủ, ừ a a ngâm lên, thân thể theo bản năng tiếp nhận anh, phối hợp anh luật động. Cũng không biết anh làm bao lâu, lúc Cố Hoài Nam mở mắt phát hiện trời đã tối rồi, vịn vai anh thừa nhận anh cường thế, cho đến khi cuối cùng anh cũng buông thả.
Cô thở gấp, nghe Diệp Tích nói nhỏ bên tai. "Ngày mai ngày mốt cũng không đi làm." Nói xong dùng lửa nóng cứng ngắc như cũ ở bên trong thân thể cô cố ý bắn một chút làm ra ám hiệu. "Có em chịu đựng."
Cố Hoài Nam mềm nhũn, hừ, chỉ có thể mặc cho bị kẻ giết.
Diệp Tích Thượng nói được là làm được, thật không cho cô xuống giường, ăn cơm ở trên giường, tắm tùy anh hầu hạ, trừ phi đi nhà cầu mới không để cho anh theo. Cố Hoài Nam bị anh hành hạ sống mơ mơ màng màng, chết đi sống lại, hoàn toàn cảm nhận được nhu cầu mãnh liệt của người đàn ông này, còn có thể lực hơn người.
Trong ba ngày này, bọn họ trừ ăn cơm ra ngủ chính là đòi nợ trả nợ, phảng phất cõi đời này chỉ còn lại có ba sự kiện đáng giá làm, cho nên khi Giang Thiệu gọi điện thoại tới lúc đầu óc Cố Hoài Nam còn có chút phát mộng. Giang Thiệu không giống với Diệp Tích Thượng, là một người kinh nghiệm phong phú tro cốt cấp sắc sói, vừa nghe tiếng cô nói chuyện mềm nhũn hơi thở mong manh cũng biết chuyện gì xảy ra. "Diệp Tích còn ở đó mà nói..., đem điện thoại cho anh ấy."
Cố Hoài Nam nhắm mắt lại vứt di động cho người đàn ông bên cạnh, không biết bọn họ nói những thứ gì, chỉ nghe thấy giọng nói Diệp Tích Thượng lành lạnh. "Tôi cám ơn cậu, bất quá đây là hai chuyện khác nhau, hiện tại không rảnh, hôm nào hãy nói."
Anh cúp điện thoại, Cố Hoài Nam cũng tỉnh lại, dùng chân đạp đạp anh. "Em tò mò, ngày đó Giang Thiệu đến tột cùng đã nói với anh như thế nào, có thể làm cho anh kiềm nén không được bỏ lại anh em của mình đi thành phố B tìm em?"
Diệp Tích Thượng hừ cười, "Nếu như anh cùng cô gái khác cả đêm ở chung một chỗ, em ——"
"Em sẽ chặt cô ta!"
Cố Hoài Nam tàn bạo nói, mi tâm Diệp Tích Thượng giãn ra. "Em không tin anh?"
"Tin tưởng, nhưng tin tưởng là một chuyện, khó chịu là một sự việc khác."
Linh quang trong đầu Cố Hoài Nam chợt lóe, chợt nhớ tới sự kiện thật lâu trước kia. "Đợi một chút, em nhớ anh từng đã nói, có một cô gái đối với anh mà nói quan trọng giống như tính mạng, mỗi lần anh cùng cô ấy gọi điện thoại đều giống như biến thành người khác."
"Còn đoán không được cô ấy là người nào?"
"Hiện tại đoán được." Cố Hoài Nam lầm bầm, "Diệp Tiểu An."
Anh cam chịu, hai tay không thành ở trên người cô sờ, Cố Hoài Nam nhíu mày vểnh miệng lên không lên tiếng. Diệp Tích Thượng nhạy cảm cảm giác được tâm tình cô biến hóa, đem cô ôm chầm tới hôn mộ cái. "Biết anh yêu cô ấy, tại sao vẫn còn ép anh muốn em?"
"Bởi vì tin tưởng anh." Cố Hoài Nam sâu kín, những ngày kia cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ anh, nghĩ Diệp Tiểu An, cũng nghĩ mình. "Anh quý trọng cô ấy bảo vệ cô ấy thương cô ấy cưng chìu cô ấy, cũng bởi vì thân thế cùng chuyện từng trải qua của Tiểu An giống nhau như đúc với anh, anh biết mình muốn cái gì, cho nên biết cô ấy muốn cái gì, cho dù anh yêu cô ấy, nhưng anh biết các người cần nhất cũng không phải là tình yêu, mà là tình thân, có lẽ chuyện Cảnh Thiên cùng ba ba để cho anh xác định không vì ái tình mà càng thêm quan tâm củng cố tình thân, anh là một người nặng tình cảm như vậy hiểu được cái gì gọi là quý trọng, sẽ không bởi vì yêu cô ấy mà để cho giữa hai người sinh ra nửa điểm mà ngày sau có thể gặp lại sẽ có khả năng là người lạ, anh yêu đối với Tiểu An không phải là tình yêu nam nữ nông cạn như vậy, cô ấy là một phần tính mạng của anh, không thể phân cách, không tha xâm phạm, anh tham món lợi nhỏ yên tĩnh tựa như yêu ba ba cùng mình, nhưng là nơi này của anh. . . . . ."
Tay cô phủ ở lồng ngực của anh. "Có lẽ từ rất sớm rất sớm đã bắt đầu, anh cũng đã đem phong bế tình yêu của mình ở nơi này rồi, bởi vì sợ có một ngày người anh coi trọng sẽ rời khỏi anh, cho dù từng thật có yêu cô ấy, nhưng chút tình cảm này đã được anh khắc chế cùng ẩn nhẫn lâu dài sớm cũng bị sinh sôi mài mực không còn sót lại chút gì rồi."
Diệp Tích sớm đã dừng lại hôn cô, ôm cô như vậy, nghe tiếng nói dịu dàng cả cô ở bên tai, tay cô chỉ bộ ngực anh tựa hồ đã xuyên thấu qua da, sâu vào bên trong thân thể anh, vững vàng bắt được trái tim của anh, nắm chặt, để cho anh mơ hồ không ngăn chặn đau, cũng trong loại đau đớn này lại cảm nhận được một loại chưa bao giờ có ——
Lòng trung thành.
"Hơn nữa anh đã nói anh yêu thích em." Mặc dù đó là cô buộc anh nói, Cố Hoài Nam gối trên vai anh, phồng khuôn mặt nhỏ lên sinh hờn dỗi. "Cũng không biết tại sao, anh nói em đều sẽ tin tưởng, anh khó chịu, lại vụng về trong việc biểu đạt tình cảm, sẽ không dễ dàng nói những lời buồn nôn này——"
"Nam Nam."
"Tại sao?"
"Nếu như anh yêu em, em có thể có một ngày giống như Cảnh Thiên đột nhiên rời khỏi Diệp Cẩm như vậy. . . . . . Rời khỏi anh?"
". . . . . ."
Cố Hoài Nam bởi vì những lời này của anh mà cả người cũng hóa đá rồi, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn mặt của anh, cố gắng ở anh trên mặt tìm được một tia sơ hở, đáng tiếc không có, vẻ mặt anh thật tình đến mức làm cho cô muốn khóc.
Ánh mắt của cô thoáng chốc đỏ, cổ họng ứ nghẹn. "Em. . . . . . Em sợ tìm không được người giống như anh không cần tất cả của em đều hoàn mỹ, bất kể người khác nói cái gì đều đem em làm thành công chúa cần che chở dung túng, kẻ ngu mới có thể rời khỏi anh, trừ phi. . . . . ."
Cô không có nói tiếp, sợ mình khóc lên.
Nếu anh không rời, cô liền không chê. Cố Hoài Nam cùng anh, khát vọng chỉ là một ngôi nhà đầy đủ, một người thân vĩnh viễn sẽ không rời đi.
"Không có trừ phi, anh không phải là Trần Nam Thừa, không phải mỗi người đàn ông đều như vậy." Diệp Tích Thượng tin tưởng Trần Nam Thừa rời khỏi cô tuyệt đối có ẩn tình, chỉ bất quá mặc dù có vô vàn chân tướng thì hiện tại cũng đã chậm rồi.
Cô là một người duy nhất có thể tìm tòi nghiên cứu đến nội tâm của anh, đưa nhiều thứ tiềm ẩn đã nhiều năm thấu triệt ra ngoài, để cho anh lần đầu tiên không chỗ nào che dấu trước mặt một người. Diệp Tích Thượng hết sức xác định một chuyện.
Cố Hoài Nam phải ở sau Diệp Tiểu An, anh nhất định... sẽ không phóng tay người.
Nhưng, anh rất nhanh lại bắt đầu phát hiện, sinh mệnh có hai cô gái quan trọng là một chuyện làm cho người ta nhức đầu cỡ nào.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Diệp Tiểu An, bỗng nhiên trở lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]