" Quản.... quản gia đã làm gì các người? Tại sao hai người lại đi giết bác ấy chứ?.... hic "
Uyển Du đưa sấp tài liệu cho Sơ Niệm rồi đi lại kéo tóc Tiêu Chiến thật mạnh, ả trợn mắt nói.
" Tại do mày biết quá nhiều nên mày cũng không thể sống, Tiêu Chiến.... tao và mày từ nhỏ đã không đội trời chung, đến khi lớn lên vẫn vậy. Tao và mày không bao giờ có thể sống cùng một chỗ, cho nên mày đi chết đi "
Uyển Du xô Tiêu Chiến ngã từ trên lầu xuống, cậu cố giữ tay ả nhưng không thể.... Hai ả đều đứng nhìn cậu lăn xuống.
" Uyển Du.... mày giết hai mạng người rồi đấy "
" Đáng chết.... tất cả đều đáng chết. Là do họ tự chuốc lấy. Bất cứ ai cản đường tao đều phải chết "
Uyển Du nghiến răng thốt lên những lời độc ác rồi bỏ đi.
Còn Tiêu Chiến thì đau đớn nằm trên vũng máu chả bản thân.... thoi thóp.... miệng cố mấp máy....
" Nhất Bác.... em đau.... đau lắm.... mau.... cứu.... em.... "
Bước qua người Tiêu Chiến.... lạnh lùng bỏ mặc cậu nơi đó. Hai ả đi ra giao tài liệu cho Tư Hàn.
" Hai cô giỏi lắm, đợi thành công tôi sẽ chia cổ phần cho hai cô "
" Khi nào xong? "
" Đợi đi đừng gấp, mai mới bắt đầu tham khảo dự án, rất nhanh sẽ có kết quả. Tôi rất mong được thấy thái độ của Vương Nhất Bác khi thấy dự án này nằm trong tay Âu Dương đó. Rất mong đợi "
" Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981566/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.