" Bác sĩ.... Tiêu Chiến.... em ấy sao rồi? "
" Phần đầu bị chấn động.... nhưng mà không nặng lắm.... mất máu nên bị sốt nhẹ, khoảng 1\-2 ngày nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại "
Nhất Bác thở phào cảm ơn bác sĩ. Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Anh tự trấn an bản thân, nhưng còn bác quản gia thì sao? Tại sao bác ấy lại.... bác ấy mất rồi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Anh đi lại chỗ Nhược Tịch.
" Mau nói.... đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra như vậy? "
Nhược Tịch không biết phải làm sao... chắc sẽ phải nói ra. Đang định nói thì Uyển Du và Sơ Niệm chạy vào nhanh miệng cướp mất lời Nhược Tịch định nói.
" Dạ là do bác quản gia đã già yếu. Lúc đó Tiêu Chiến thì đang mệt, quản gia dìu Tiêu Chiến đi, họ... họ... không cẩn thận nên ngã... chúng tôi không kịp đỡ họ... xin lỗi cậu chủ "
Nhất Bác không tin lắm. Bác quản gia xưa nay rất cẩn thận, làm chuyện gì cũng rất chu đáo, an toàn... ngay cả một cái bát cũng không rơi... vậy mà làm sao có thể...
Nhìn Nhất Bác chau mày suy nghĩ, nghi vấn mà cả ba người kia đổ mồ hôi, run rẩy, sợ hãi. Nhất Bác im lặng không nói gì, cả ba nghĩ anh đã tin rồi. Anh cho người tổ chức mai táng cho bác quản gia chu đáo, dù gì bác cũng là người đã chăm sóc cho Tiêu Chiến và anh lâu nay, buổi lễ phải tổ chức đàng hoàng cho quản gia để quản còn an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981568/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.