Cậu bước nhanh về phía hang, tim đập thình thịch không chỉ vì chạy mà còn vì lo lắng cho mợ, khi đến gần, cậu thấy bóng dáng quen thuộc của mợ đang nằm co ro trên giường, bao nhiêu sự khẩn trương khi nãy của cậu bỗng chốc tan biến thành cái thở phào nhẹ nhõm.
Cậu từ từ đi đến bên giường và ngồi cạnh mợ, khoé mắt mợ còn ươn ướt vì dư âm sau trận khóc, cậu đau lòng giúp mợ quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu ngàn vạn lần không hiểu được, khoé mắt cậu vì đâu mà cay? Lồng ngực cậu đau quặn cả lên như có ai đang bóp chặt lấy chỗ đó, không cho cậu thở.
Cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay dịu dàng của cậu, đôi mày của mợ khẽ chuyển động, giây tiếp theo mợ mở mắt một cách khó khăn. Nhìn thấy mợ vì mình mà phải chật vật như vậy, cậu thấy cái tội của mình đủ ác.
- Mợ....
Giọng cậu khàn đi không ít, vì xúc động và cảm thấy có lỗi.
Nghe giọng cậu, mợ giật mình ngước lên, thấy được cậu, mợ hoảng hồn, tim mợ loạn đi một nhịp.
Mợ muốn đứng dậy, muốn chạy trốn khỏi cậu, nhưng cớ vì đâu, ngay tình thế nguy cấp mà chân mợ lại tê? Cậu nhận ra ý đồ của mợ, cơ mà cậu để ý hơn hết là cái chân của mợ hơn, cậu giam chặt mợ lại bằng vòng tay vững chải, sức mợ quả thật không mạnh bằng cậu nên đã nhanh chóng bị cậu giữ chặt.
- Mợ định trốn tôi?
Mợ cúi đầu, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3648342/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.