Lợn đứng lặng yên, tâm trí xáo trộn, cảm giác hụt hẫng và cay đắng tràn ngập trong lòng. Lợn nhìn bu Thắm một lần nữa, ánh mắt bu vẫn như vậy không thay đổi, nhưng giờ đây Lợn chỉ cảm thấy giữa hai người họ như có một khoảng trống vô hình.
- Bu nói đúng ạ, là do con suy nghĩ hạn hẹp quá rồi.
- Biết thế thì tốt, bu chỉ còn nhờ được vào mày, thôi ráng làm ăn rồi giúp bu, đỡ đần thắng Tí ăn học thành tài.
- Da...
- Mà giá kể sau này em út nó thi cử đỗ đạt, làm ông này ông kia thì Lợn cũng được thơm lây, Lợn nhở?
- Con biết rồi...Con xin phép bu, con về.
- Ừa, về đi.
Bu Thắm vẫn thản nhiên, còn Lợn như chết lặng.
Lợn chợt nhận ra rằng, có lẽ tình thương của bu Thắm dành cho mình không như những gì Lợn đã nghĩ, không sâu đậm và chân thành như Lợn đã mong đợi.
Lợn đã luôn khát khao tình thương thật sự của bu Thắm, lúc nào cũng cố gắng làm mọi việc để bu hài lòng, hy vọng một ngày nào đó bu sẽ nhìn nhận và yêu thương mình như cách mà bu yêu thương anh Cả và thằng Tí.
Nhưng giờ đây, Lợn chẳng còn chắc chắn là mình còn cần nữa không? "Thôi, thế cũng được, chả sao cả", "Có lẽ mình đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào bu rồi."
Lợn thầm nghĩ.
Lợn quay người, bước đi mà không ngoảnh đầu lại, lòng nặng trĩu. Lợn hiểu rằng, con đường phía trước Lợn không hề đơn độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3628597/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.