Lợn hớt hải chạy đi tìm bu Thắm, giờ phút này chính Lợn cũng không biết mình đang muốn làm gì, đầu óc Lợn dường như trống rỗng.
Hình ảnh bà Diễm khi nãy cùng ánh mắt cầu khẩn, đôi bàn tay run rẩy và những câu nói yêu thương, cứ quẩn quanh trong tâm trí của Lợn, không cách nào thoát ra được.
Trong giây phút nào đó, Lợn lại chợt nhớ đến bu Thắm và những ký ức xưa cũ lại chợt ùa về, hình ảnh bu dạy Lợn nấu ăn, dạy Lợn may vá, chăm sóc Lợn khi Lợn bị ốm, từng tiếng cười nói của Lợn và từng cái nhìn đầy ắp yêu thương của bu Thắm, những hình ảnh đó vô tình lướt qua tâm trí của Lợn.
Tuy bây giờ bu Thắm không còn được như trước kia, bu như là một con người khác vậy nhưng việc khi nãy Lợn gọi một người khác là bu, nó khiến Lợn cảm thấy có lỗi với bu Thắm của Lợn nhiều lắm.
Trong thời khắc đó, nhẽ ra là Lợn phải xúc động nhưng Lợn lại cảm thấy bối rối và bỏ chạy, mặc cho tiếng cậu Hai gọi vọng lại phía sau, mặc cho bà Diễm kêu gào đến khản giọng, Lợn cắm đầu chạy một mạch, không ngoảnh mặt về phía sau, vì Lợn biết rõ nếu Lợn quay đầu lại nhìn thì sẽ bị ánh mắt của bà Diễm giữ lại...Lợn không muốn như thế.
Bu Thắm vẫn còn trong thời hạn nhận phạt nên không khó để Lợn tìm thấy bu lúc Lợn tìm ra bu thì bu đang gánh nước cho nhà của anh Tập chị Tành ý, bu vừa nhìn thấy Lợn là bu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3628596/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.