Anh về từ sáng nhưng không thấy Lợn của anh đâu cả.Tìm Lợn hoài không thấy, rốt cuộc thì Lợn đã đi đâu?Em đi rừng, đốn củi.Cuối cùng Lợn cũng nói thêm được một câu, vì Lợn vẫn còn không tin nổi là anh Cả đã trở về, anh đang đứng trước mặt Lợn, bằng xương bằng thịt. Lợn phải tự véo vào tay mình mấy phát, để chắc chắn là mình không có nằm mơ.
Lợn véo mình không hề nương tay, vì đau quá nên Lợn nhăn mặt ui da một tiếng, nhưng tiếp theo đó lại cười như thằng dở.
Anh Cả cười, ánh mắt lướt qua miếng thảm lót chân còn lại, tấm tắc khen.
- Miếng thảm đẹp phết, Lợn bán bao đồng?.
Lợn bừng tỉnh, quên đi cái đau trong gang tấc, liền sốt sắng hỏi anh.
- Anh đừng đùa nữa, anh về thế có báo với bu tiếng nào chửa?.
Anh Cả bị câu đó của Lợn làm cho tụt hứng, anh thản nhiên, trả lời.
- Vẫn chưa, anh tìm Lợn trước.
Cặp lông mày Lợn nhướng lại giữa trán, biểu hiện sự thất vọng, trách móc anh.
Sao anh không báo với bu, anh có biết bu trông ngóng anh như nào không?.Anh biết.Biết mà vậy à?Anh Cả không chịu được thêm bất kỳ lời chất vấn nào của Lợn nữa, dù có đang không vui vì bị Lợn hiểu lầm nhưng anh vẫn nhỏ nhẹ giải thích.
Anh không báo với bu, nhưng bu đã biết rồi, thằng Tí cũng biết luôn.Thật không?Thật mà, ai trong thôn cũng biết anh về hết ý, chỉ có mình ên Lợn là không biết thôi.Anh nói sao?.Lợn không tin vào những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3621025/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.