Lợn cũng cảm thấy mình càng lúc càng không giống con trai rồi, thuở đời, có thằng con trai nào mà thấp bé nhẹ cân như nó đâu, chưa kể đến là giọng nói, tướng đi, dáng đứng, dáng ngồi của Lợn giống với con gái hơn, cái gì cũng nhẹ nhàng, đằm thắm, ôi cứ như thế này là chết dở, cậu Hai sẽ sinh nghi mất thôi.
Thế là Lợn ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà dưới, hỏi anh Ruộng cách để trở thành con trai chân chính, anh Ruộng lớn hơn Lợn ba tuổi, xêm xêm cậu Hai, hoàn cảnh gia đình Lợn đã bần rồi mà anh Ruộng còn bần hơn, thầy bu anh mất, anh không có anh chị em hay họ hàng thân thích chi cả, anh phải sống cù bơ cù bất, phú ông thấy thương nên nhận anh về nuôi, cho anh chỗ ở, cho anh việc làm, anh luôn nói với Lợn, phú ông có ơn với anh rất nhiều, giá kể làm kẻ hầu người hạ cho phú ông suốt đời để trả ơn, anh cũng tình nguyện.
Anh Ruộng tốt tính, lại làm giỏi, mỗi tội anh hơi khờ tí thôi, mấy chị em trong bếp cứ trêu chọc anh mãi, vì anh khờ nên trêu, anh hiền khô à, bị chọc cũng cười thôi, còn Lợn thì không như vậy, Lợn không trêu anh còn dạy anh học chữ, tính toán để anh ra đường không bị người xấu lợi dụng, Lợn rất quý anh Ruộng luôn.
- Anh Ruộng ơi, con trai thì thường làm gì ạ?.
- Ý em là sao?.
Anh Ruộng đang bó củi để sắp gọn vào phòng bếp, nghe Lợn hỏi khó anh cũng tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3571131/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.