Lên tới đại sảnh, Phú ông chất vấn.
- Mày làm cái trò gì trông khó coi quá vậy?.
Lợn cúi đầu xuống, không dám nhìn ông, lí nhí đáp.
- Con làm theo lời ông dạy mà?.
- Ông dạy mày cái gì? Rồi mày làm theo như nào?.
- Dạ, ông dạy con là -“đàn ông thực thụ không cần phải cố gắng làm để làm cho người khác công nhận mà phải tự công nhận mình trước và để người khác khâm phục mình”.
Lợn rõ ràng thuật lại y chang lời ông dạy bảo hôm qua mà cớ gì cái mặt ông lại khó ở đến vậy?.
- Vế trước đâu?.
- Dạ?
- Ông hỏi mày bỏ quên vế trước hả?.
- Dạ, lời ông dạy thì con đâu có dám quên đâu ông, con nhớ y xì luôn.
- Đâu, mày nhớ như nào, nói lại ông nghe?.
- Dạ câu trước ông dạy là -“nam nhi không nhất thiết phải cầm kiếm cầm đao đánh nhau thì mới là đại trượng phu”. ạ
- Vậy mày nhìn xem mày làm gì thế kia?.
Làm gì là làm gì, Lợn rõ ràng là nghe lời ông, nó đâu có cầm đao cầm kiếm đánh nhau? Thứ nó cầm rõ ràng là một cây tre thôi à.
Lợn nghĩ trong đầu ra sao thì trả lời ông như vậy, mà chẳng hiểu sao ông lại giận lên, ông đập bàn một cái bộp, doạ nó sợ xém hồn xiêu phách lạc luôn.
Phú ông mới vò đầu bứt tai, cái thằng Lợn này không phải dạng ngu như bình thường nữa mà thực chất là đần độn bẩm sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3571132/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.