Cái mặt cậu hầm hầm, cơ mà vừa nghe Lợn than đau một tiếng thôi là cuống cuồng ngồi xuống xem chỗ vết thương của người ta rồi. Quan tâm thì có, mà giận dỗi cũng có.
- Sao mà bất cẩn thế hả?.
- Em xin lỗi mà.
- Đau lắm đúng không?.
- Dạ hồi nãy thì đau lắm luôn ý, mà cậu Hai vừa mới hỏi thăm em thôi, cái tự nhiên hết đau luôn rồi.
- Nỡm à.
Lợn nịnh nọt, cậu Hai búng trán nó một phát.
- Cậu Hai, em biết lỗi rồi.
- Lỗi ở đâu?.
- Sau này em sẽ không để bản thân mình bị thương nữa, cậu nhất định không được giận em.
- Còn muốn có lần sau nữa?.
- Sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa, thấy cậu không vui lòng em cũng buồn.
- Không vui lúc nào?.
Trả lời cục ngủn vậy mà bảo dỗi là cậu giận đó, thôi thì Lợn vẫn phải dỗ ngọt cậu vậy, cậu cũng vì quan tâm mình nên mới giận thế cơ mà.
- Thôi cho em xin, cậu không giận thì cười một cái em xem nào.
- Bộ cậu là miễn phí à?.
- Hả?.
Lợn ngây ngốc, cậu mới nói thêm.
- Muốn cười thì phải trả tiền, cậu của em đẹp chứ có đâu dễ dãi.
- Thế cậu tính để giá bao nhiêu?
- Mười quan tiền.
Eo ơi, mười quan là bằng một năm tiền lương của Lợn mà cậu nói nghe dễ dàng thế?.
Cũng phải thôi, cậu là cậu Hai của gia tộc họ Bùi, mười quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3571130/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.