- Khánh Dương, tôi nói cái này anh đừng giận nhé
Ánh Nguyệt lưỡng lự, chần chừ nhìn Khánh Dương
- Em nói đi, anh có ăn thịt em đâu mà sợ thế?
- Khánh Dương..anh có phải là một người cực kì cực kì quan trọng trong cuộc đời của tôi không?
Khánh Dương ngơ một lát rồi phì cười gật đầu
- Anh biết tính tôi rồi đấy, tôi không bao giờ yêu một người mà không hoàn hảo cả, anh đang vậy đó! vậy..vậy anh muốn yêu tôi thì anh phải đồng ý cùng tôi nghiên cứu và chữa bệnh
Khánh Dương nhìn vào mắt Ánh Nguyệt thật lâu khiến cô phải đảo mắt sang chỗ khác. Cô gái của anh đúng thật là quá ngốc đi chứ, nói dối mà cũng chẳng đạt nữa
- Thế bây giờ em muốn cùng anh hết bệnh để trở thành người chồng hoàn hảo của em có đúng không?
Tai Ánh Nguyệt dần ửng đỏ, miễn cưỡng gật đầu. Khánh Dương nhìn thoáng qua đã biết, Ánh Nguyệt thực ra chỉ muốn anh hết bệnh, để Ái Vy không lo lắng, để Ánh Nguyệt ngày đêm không thao thức nghĩ xem ngày mai phải đối mặt với Khánh Dương như thế nào? bất cứ lý do gì cũng được, miễn là Ánh Nguyệt cảm thấy thoải mái bên cạnh tôi thì tôi đều chấp nhận hết
- Chuyện nhỏ, nhưng em hứa với anh một điều nhé
- Chuyện gì?
- Anh hết bệnh, em cưới anh nhé?
Gì thế? đây có phải là lời cầu hôn không vậy? dù có hơi sơm sớm một chút nhưng lại làm tim Ánh Nguyệt hững lại một nhịp, tay chân cô nóng ran, đầu óc Ánh Nguyệt chẳng thể nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401549/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.