- Tại sao lại không uống?
Ánh Nguyệt nhìn những viên thuốc nằm lăn lốc trên bàn. Hắn lắc đầu
- Phải uống mới hết bệnh chứ
Mình lấy ra một loạt thuốc mới, đưa cho hắn
- Anh có uống không?
Thật sự là rất kiên nhẫn rồi, hắn cứ ngoe ngoẻ lắc đầu. Mấy tuần đầu thì còn ngoan, đưa thuốc còn uống. Bây giờ thì né như né tà. Tác dụng phụ của thuốc làm Khánh Dương khó chịu nên anh ta nhất quyết không uống. Ánh Nguyệt tỏ vẻ đau khổ, sụt sùi
- Huhu..anh mà không uống thì chuyện cưới xin cũng dẹp luôn đấy..
Hắn nghe xong, hoảng lắm vội nắm lấy đống thuốc cố nuốt xuống. Khánh Dương nghĩ Ánh Nguyệt không sót sao? sót chứ, người mình thương đau đớn vậy sao mà không sót cho được. Hắn đâu có biết Ánh Nguyệt tim nhói lên từng cơn khi thấy Khánh Dương vất vả cả đêm chẳng ngủ được vì đau đớn đâu? Chỉ biết động viên an ủi ai đó cố gắng lên, sắp hết liệu trình rồi, Khánh Dương sẽ hết bệnh
- Ở nhà nhớ uống thuốc, tôi đi gặp một người này
Khánh Dương chau mày, tỏ vẻ không vui đáp qua loa
- Ừ, về sớm đấy
Từ lúc nào mà Ánh Nguyệt lại có thể ra vào tự nhiên ở biệt thự của Khánh Dương thế này nhỉ? cũng gần một năm mình gặp anh rồi đấy. Không biết Khánh Dương đã quên Huyền Nguyệt chưa nhưng thôi, mặc kệ! Khánh Dương đối xử tốt với Ánh Nguyệt thôi thì Ánh Nguyệt cũng vui lắm rồi
Chiếc xe dừng ở cổng một công ty giữa lòng thành phố, Ánh Nguyệt khẽ bước vào sảnh
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401550/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.