6 năm trước
- Khánh Dương! Khánh Dương không nhớ Huyền Nguyệt sao?
-...
- Nói gì đi chứ? con bé bên cạnh Khánh Dương là ai?
- Hầu của tôi
- Khánh Dương quá đáng thật, lúc nào cũng kè kè bên nó, đối xử với nó thật ôn nhu và nhẹ nhàng. Ai nhìn vào mà chẳng biết hai người yêu nhau?
- Thì sao?
- Ngày trước Khánh Dương hứa sau này sẽ cưới Huyền Nguyệt làm vợ mà? tại sao lại không giữ lời?
- Tôi..tôi cảm thấy..tôi thích Ánh Nguyệt mất rồi
Huyền Nguyệt ngồi thụp xuống, khóc nức nở
- Nói dối! Khánh Dương thích Huyền Nguyệt mà
- Mấy năm qua tôi tìm Huyền Nguyệt nhưng Huyền Nguyệt ở đâu? có phải là biệt tăm biệt tích rồi giờ quay lại đòi cái gọi là tình cảm của tôi không?
- Không..không phải! mẹ Huyền Nguyệt cưới ba của Hà Lan nên Huyền Nguyệt phải chuyển đi. Khánh Dương hiểu cho Huyền Nguyệt đi mà! Cứ để mọi thứ quay trở về cái vốn có của nó. Khánh Dương và Huyền Nguyệt sẽ lại thân như trước, được không?
Huyền Nguyệt nắm lấy tay Khánh Dương, van xin thảm thiết
- Bỏ ra
Khánh Dương hất văng Huyền Nguyệt ngã sõng soài, mặt anh đỏ, tay chân đổ mồ hôi lấm tấm
- Khánh..Khánh Dương bị sao thế?
- Không có gì
- Bỏ tay ra, sao người Khánh Dương nóng vậy?
Huyền Nguyệt đứng phắt dậy, xuýt xoa khuôn mặt Khánh Dương
- Cậu Hai? cậu ở đâu thế? em tìm mãi đấy
- Tao đây, đợi chút
Khánh Dương đáp trả Ánh Nguyệt rồi nhìn sâu vào đôi mắt Huyền Nguyệt
- Xin lỗi nhưng tôi phải nói điều này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401548/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.